Người ta nói khi yêu thì giống như đọc thơ tình những khi lấy nhau rồi thì giống như đang đọc lịch sử cho nhau nghe. Mà cái cuốn lịch sử ấy tràn ngập những tháng ngày như: ngày thanh toán tiền điện, tiền nước, tiền nhà, tính tiền ăn mỗi tháng, tiền tiêu hàng ngày, tiền ngày giỗ bên họ nội, ngày giỗ bên ngoại, ngày đóng tiền học cho con… Khiến con người ta nếu thần kinh không vững thì có thể phát điên lên được.
Không chỉ có ngày tháng mà nó còn kèm theo các chiến dịch như: tổng vệ sinh nhà cửa cuối tuần, tổng động viên tiền bạc cho những dự án quan trọng như: mua cái tủ lạnh, mua cái máy giặt, mua cái máy lọc nước hay lớn hơn là mua đất, mua nhà… nếu chiến dịch nào mà thất bại hay không thể nào thực hiện được thì nó đều để lại những hậu quả vô cùng không vui!
Cho nên khi lấy nhau rồi, đừng bắt nhau đọc thơ, chỉ có thể cùng nhau bàn mưu tính kế cho cuộc sống có thể dễ chịu nhất. Cốt sao chỉ mong hôn nhân đừng bi đát như một bài văn cộc cằn và lộn xộn của một đứa dốt văn kém viết mà thôi.
Như thế mới có chuyện một anh chàng khi nào cũng sạch sẽ, thơm tho và vô cùng chịu khó… trong khi yêu, hay khi tới chơi, tới ra mắt nhà người yêu.
Nhưng khi lấy làm chồng rồi thì lại biến thành một ông chồng vô cùng lôi thôi, không phân biệt được đâu là mùi thơm và đâu là mùi hôi từ quần áo hay tất bẩn, rồi thì răng còn chưa thèm đánh chứ đứng nói tới việc chăm sóc nhà cửa dọn dẹp ngăn lắp mọi thứ.
Tới mức có nhiều bà vợ phải kêu lên rằng: gGá như anh chỉ cần sạch sẽ chăm chỉ bằng một phần mười khi anh đang yêu em thì em cũng lấy làm hạnh phúc lắm rồi!
Cũng chính vì các ông chồng bỗng biến đổi quá nhanh nên theo phép tính kéo theo thì đàn bà cũng phải thay đổi cho phù hợp hơn mà thôi: từ một cô nàng dịu dàng ngọt ngào bỗng biến thành một bộ máy phát liên tục liên tục với tần suất không hề giảm mà chỉ có thể tăng theo từng ngày mà thôi.
Thậm chí có lúc âm thanh còn to vượt trội. Quả thật cái khả năng ngôn ngữ của đàn bà luôn luôn tiềm ẩn vô vàn những điều thú vị mà đàn ông chỉ khi có thể biến một cô gái thành một bà vợ mới có thể có được những trải nghiệm đầy đủ và tương đối nhất mà thôi.
Thế nên người ta mới bảo: may mà Rômeo và Juliet chết trước khi lấy nhau, nếu không, khi về ở với nhau, với một đàn con lôi thôi lếch thếch phía sau thì ai đảm bảo rằng cuộc sống của họ mãi đẹp như trong vở kịch tình yêu ấy? Thế nên tác giả mới để cho họ chết ngay khi còn đang yêu đương nồng nàn như thế.
Chỉ có tình yêu mới có thể viết được những bản nhạc, những cuốn tiểu thuyết và những vở kịch lãng mạn mà thôi. Khi con người ta phải luôn luôn sống trong cái cảm giác cần thiết được chiềm hữu và chiến thắng những trở ngại nào đó thì người ta mới có thể có thứ tình cảm cuồng nhiệt và ngọt ngào tuyệt đối khi gần nhau mà thôi.
Còn một khi được yêu nhau mái thoải và chẳng có gì ngăn cản, khi mọi thứ dễ dàng có được, thì thứ có được có vẻ không ngọt ngào và tuyệt vời như ta tưởng tượng về nó nữa.
Khi kết hôn, người ta biết mình đang trải qua một cuộc sống hôn nhân dài và thật dài. Mà khi nào cũng chòng chành và căng thẳng như đi trên một con thuyền mà bên dười toàn là đá ngầm lổn nhổn.
Chỉ cần lơ là chệch hướng là con thuyền ấy sẽ đi về bến khác nếu không sẽ chìm đắm giữa dòng. Cho nên, khi yêu có thể để tâm hôn treo trên mây trên gió. Còn khi lấy nhau rồi thì khi nào cũng phải chăm chú và cố gắng giữ được cái sự cân bằng và thực tế tự chính trong con người mình.
Vì thế yêu và lấy nhau là hai chuyện hoàn toàn không giống nhau. Vì thế mới có chuyện, có những cặp yêu nhau tới sống chết, nếu người nhà càng ngăn cản thì càng lăn xả vào yêu nhau, cảm thấy như nếu thiếu nhau thì sẽ chết.
Nhưng rồi khi lấy nhau, dẫn nhau về nhà ở chung, ăn chung mâm, ngủ chung giường… và chả có ai ngăn cản… Thì chỉ được vài tháng hoặc đôi năm là lôi nhau ra tòa ly hôn với lí do cũ nhách là: không hợp nhau. Vậy sao khi yêu nhau thì cái gì cũng hợp thế?
Vậy mới lại có thêm cái chuyện, có những cô gái và chàng trai chỉ hợp để yêu. Nghĩa là với cái vai trò người yêu thì cô ấy, anh ấy thật tuyệt vời, nhưng nếu làm vợ hay làm chồng thì thật tệ vô cùng.
Cũng có những chàng trai và cô gái không hề hợp với vai trò người yêu nhưng khi ở vị trí một người vợ hoặc một người chồng thì cô ấy và anh ấy lại thật tuyệt vời.
Cho nên nếu chẳng may lấy phải một anh chồng chỉ hợp làm người yêu hoặc một cô vợ chỉ hợp làm tình nhân thì thật khó khăn để có thể cùng nhau chèo lái con thuyền hôn nhân tới bến bờ an toàn.
Nghĩa là sau tất cả những điều đó ta mới có thể nói rằng: yêu nhau không có nghĩa là có thể sống hạnh phúc cùng nhau trong một cuộc hôn nhân. Vì hôn nhân còn cần rất nhiều thứ khác nữa nhiều hơn cả tình yêu. Đó chính là: sự thấu hiểu, chia sẻ, trách nhiệm, sự đồng cam cộng khổ cùng nhau…
Yêu thì có thể yêu nhiều người, chia tay nhiều người… Nhưng hôn nhân thì khác, người ta không thể cùng một lúc kết hôn với nhiều người và không thích thì bỏ để lấy người khác. Vì nó còn rất nhiều hậu quả phía sau. Khi đó, nó không còn là chuyện của hai người nữa.