Bí mật chuyện bố giấu kín con gái trước ngày cưới

Chỉ đến gần ngày cưới ít ngày, tôi và gia đình mới ngã ngửa biết sự thật mà bố đã giấu kín suốt một thời gian dài…

Bí mật chuyện bố giấu kín con gái trước ngày cưới

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê rừng núi trùng điệp. Có lẽ sinh ra ở vùng núi nên như bao cô gái khác tôi cũng được thừa hưởng nước da trắng ngần, xinh xắn và dễ thương.

Như bao cô gái trong bản “trai khôn dựng vợ gái lớn gả chồng”, tôi cũng tìm hiểu và cảm mến một chàng trai khác bản. Anh hiền lành, ít nói nhưng được cái tốt tính. Yêu nhau được hơn 1 năm chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân, anh kém tôi một tuổi nên khi quyết định đến với nhau chúng tôi cũng gặp phải những ánh mắt dị nghị (bởi ở chỗ tôi ít ai lấy vợ hơn tuổi, dù tuổi tôi và anh cũng không chênh nhau là mấy). Mặc cho những ánh mắt dò xét, chúng tôi cũng được ba mẹ hai bên đồng ý.

Tất cả mọi khâu chuẩn bị cho lễ cưới đã được hoàn tất chỉ còn chờ ngày rước râu thì tin như sét đánh ngang tai ập xuống gia đình tôi. Tôi bàng hoàng nhận được tin dữ bố tôi bị ung thư giai đoạn cuối, không còn khả năng cứu chữa và cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Đến lúc này, cả gia đình tôi mới vỡ lẽ vì trước nay bố đâu có bệnh tật gì, thi thoảng bố có nói đi bệnh viện để truyền nước nhưng không ngờ bố đã âm thầm đi chạy chữa chỉ để cố kéo dài thời gian được nhìn thấy tôi mặc váy cưới.

Bi mat chuyen bo giau kin con gai truoc ngay cuoi - Anh 1

Ảnh minh họa.

Trong suốt thời gian vào viện chăm sóc bố, nước mắt tôi lúc nào cũng lưng tròng. Bố cười bảo: “Không sao đâu con, bố chờ được đến ngày con mặc váy cưới”. Ước muốn của bố là được nhìn thấy con mặc váy cưới, tôi cũng muốn vậy nhưng vì đã định ngày nên không thể thay đổi. Cứ thế, hàng ngày trôi qua tôi luôn cầu mong cho bố cố giữ gìn sức khỏe để có thể được nhìn thấy tôi xinh đẹp, rạng ngời trong ngày cưới.

Thế nhưng, tin dữ mà tôi không muốn nhất đã xảy đến, bố ra đi trong một ngày mưa tầm tã, để mặc cho tôi gào khóc gọi tên “bố ơi, sao bố không cố chờ ngày con được mặc váy cưới”, dù tôi có cố khóc to thế nào đi chăng nữa thì bố vẫn không hề tỉnh lại, không nghe lời thỉnh cầu của đứa con gái bé bỏng vẫn còn cần lắm bàn tay bố chở che.

Chỉ còn 9 ngày nữa là bố tôi sẽ được mỉm cười trông thấy cô con gái bố hết mực yêu thương mặc váy cưới về nhà người ta làm dâu, thế nhưng bố đã không chờ được đến ngày đó, đã mãi mãi ra đi để lại cho mẹ, anh trai và tôi một khoảng không vô hình. Hơn một tuần sau đám cưới của tôi cũng được diễn ra, ngày mà bố mong mỏi nhất kể từ khi con gái bố có bạn trai, bố cứ lo sợ tôi không có ai cưới.

Có lúc trong đêm tối tôi đã khóc khi nghĩ lại những gì mà bố đã nói, đã dạy bảo ngay cả khi lúc ốm nặng bố mê man vẫn gọi anh tôi dậy mổ lợn chuẩn bị cho đám cưới của tôi, chắc tại một phần bố lo đám cưới không ai đứng ra lo được. Ấy vậy chỉ còn 9 ngày mà bố không đợi được, tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Ngày cưới người ta thì tiếng nhạc xập xình, cười nói hớn hở còn tôi thì buồn bã vì cứ nhìn di ảnh của bố lại cảm thấy thương bố vô hạn: “Bố ơi, con nhớ bố nhiều lắm, tại sao số phận lại nghiệt ngã với bố con mình như vậy hả bố?”. Ngày hôm nay là sau hai tuần tôi đi làm dâu, mọi thứ còn khá mới mẻ và lạ lẫm với tôi khi phải bắt đầu học từ những điều nhỏ nhất, nhiều khi nhớ bố, nhớ mẹ chỉ biết nằm trong chăn mà khóc.

Nhưng cũng may, tôi đi làm dâu được bố mẹ chồng cũng như anh chị em bên chồng yêu thương hết mực nên phần nào vơi đi nỗi buồn. Và tôi lại tự hứa với người bố đáng kính của mình rằng: “Bố à con sẽ cố gắng sống tốt, sống thật hạnh phúc, sẽ làm bố hài lòng. Ở nơi xa ấy con mong bố hãy yên lòng an nghỉ bố nhé. Con mãi yêu bố”.

(Ghi theo lời kể của một bạn đọc giấu tên ở Yên Bái )

Giấu tên

Theo ĐS&PL

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ