6 tuổi nó mồ côi mẹ. Hôm ấy là buổi chiều một ngày mùa hạ, khi nó đang chơi với mấy đứa bạn đầu ngõ thì một đứa trẻ lớn hơn nó hớt hải chạy từ ngoài đường lớn về, vừa thở vừa nói: “Tiểu Minh à, mẹ mày bị tai nạn ngoài kia kìa, máu chảy nhiều lắm. Bố mày đang đánh nhau với người ta nữa”.
Nó lúc ấy chưa hiểu nhiều, chỉ nghe bố nó đánh nhau với người ta thì lập tức chạy theo đứa trẻ kia ra ngoài đường lớn. Tới nơi nó thấy nhiều người đứng đó lắm, một người giữ chặt nó lại không cho nó tiến lại gần. Nó thấy bố vẫn đang gào thét chửi bới ai đó, xa xa kia có một người nằm giữa đường. Chiếc xe tải đậu gần đó. Sau nó mới biết đó là mẹ, người ta không cho nó lại gần mẹ nó.
Rồi tiếng còi xe cấp cứu hú vang. Bố nó cũng đi theo chiếc xe cấp cứu ấy, bác hàng xóm đưa nó về nhà. Mẹ nó mất… Từ ngày hôm đó nó chỉ còn được ngắm mẹ qua bức ảnh trên bàn thờ và gặp mẹ trong những giấc mơ…
Từ ngày hôm đó nó chỉ còn được ngắm mẹ qua bức ảnh trên bàn thờ và gặp mẹ trong những giấc mơ… (Ảnh minh họa)
Ông bà ngoại muốn đưa nó về nhà nuôi vì sợ bố nó lấy vợ mới nó sẽ khổ. Nhưng bố nó không cho, bố bảo sẽ chịu trách nhiệm về cuộc đời của nó. Lúc ấy nó cũng muốn ở với bố vì bố thương nó lắm với lại ở đây nó có rất nhiều bạn thân chơi với nó từ nhỏ. Về nhà bà ngoại ở thành phố, toàn phải ở trong nhà buồn nó không thích.
Thế nhưng mấy tháng sau khi mẹ mất, bố nó thay đổi tâm tính hoàn toàn. Bố bắt đầu uống rượu say xỉn liên miên và ít quan tâm tới nó hơn. Nhiều lần bố rượu say bỏ đói nó khiến nó phải đi xin cơm nguội nhà bạn ăn. Thỉnh thoảng còn mắng chửi nó vô cớ, nó bắt đầu không ưa bố thậm chí còn ghét bố. Giá như lúc này ông bà ngoại về đón nó đi, nó sẽ đi ngay.
Thỉnh thoảng nó vẫn mơ thấy mẹ. Mẹ ngồi đầu giường, xoa đầu và ôm hôn nó. Nó bảo mẹ: “Mẹ ơi, mẹ cho con đi theo mẹ với, con không thích ở với bố nữa đâu. Bố hay say rượu rồi đánh con, con không thích bố”. Mẹ không trả lời mà chỉ lau nước mắt cho nó rồi lặng lẽ bước đi. Nó gọi nhưng mẹ không quay lại. Nó muốn chạy theo mẹ nhưng chân không bước nổi… Lần nào nó cũng gặp mẹ như thế. Nó nghĩ chắc mẹ cũng ghét nó nên không cho nó đi theo…
Bố uống rượu nhiều cãi nhau với cả chủ xưởng nơi ông làm việc nên người ta không muốn cho ông làm ở đó nữa. Chính vì vậy mà bố nó phải đi xa hơn mới xin được việc làm. Khi nó đã 8 tuổi và đi học lớp 3 nó đã tự nấu cơm ăn được. Nhiều hôm bố về muộn, vẫn say và quên mua đồ ăn cho nó. Nhưng giờ nó không đói nữa, nó tự lấy cơm ăn và đặt bên cạnh một cốc nước trắng, nước sẽ giúp nó nuốt cơm dễ dàng hơn.
Hôm ấy, cũng là một buổi chiều mùa hè. Nó đang chơi cùng đám bạn ở đầu ngõ thì thằng Tiểu Đại bảo: “Tiểu Minh ơi chúng mình ra đường lớn đi, tao thấy mấy bãi cỏ bên đường có nhiều cỏ gà lắm, chúng mình tìm về chơi đi”. Mặc dù bố luôn dặn nó là không được ra đường lớn chơi, nhưng mà những cây cỏ gà béo ú khiến nó đã không thể cưỡng lại được. Nó theo bạn đi ra đường lớn tìm cỏ gà.
Nó mải mê tìm cỏ thì thấy có con bướm đang đậu ở vệ đường. Từ bé đến giờ nó chưa từng nhìn thấy con bướm nào đẹp như thế. Nó đuổi theo con bướm mà không biết rằng có một chiếc xe máy đang tiến lại gần nó. Vèo… chiếc xe lướt qua mặt nó, còn nó ngã nhoài… thì ra bố vừa mới kéo nó lại.
Ngay lập tức nó ăn một cái tát nảy đom đóm mắt: “Ai cho mày ra đây. Tao đã bảo mày phải ở nhà rồi cơ mà”. Nó đau rát một bên má, lầm lũi đi về theo bố, nó khóc và tủi thân vô cùng. Tại sao bố lại đánh nó như thế, thằng Tiểu Đại cũng đi cùng nó ra đường lớn mà bố nó có đánh nó đâu. Tại sao bố nó lại ghét nó như thế?
“Ai cho mày ra đây. Tao đã bảo mày phải ở nhà rồi cơ mà”. (Ảnh minh họa)
Bố bắt nó xin lỗi nhưng nó không chịu. Bố bắt nó quỳ trước nhà suốt 3 tiếng liền nó vẫn nhất định không nói lời xin lỗi để bố cho vào. Tới khi đói quá, muốn xỉu bố mới đỡ nó vào trong nhà và cho nó uống sữa. Từ ngày mẹ mất đây là lần đầu tiên nó được uống sữa, rồi nó thiếp đi… Đêm ấy nó sốt cao, nó khóc, nó gọi mẹ…
Những lúc như thế lại thấy có ai đó ôm chặt lấy nó. Nó choàng mở mắt thì ra là bố. Khi thấy nó mở mắt, bố ngồi dậy lấy khăn ấm chườm lên trán nó. Rồi nó lại thiếp đi… Và mỗi lần mở mắt ra vẫn là hình ảnh bố ngồi bên cạnh.
Nhưng một lần đó nó tỉnh chẳng thấy bố đâu cả, nó ngồi bật dậy nhìn quanh thì thấy bố đang gục trước bàn thờ của mẹ. Nó nghe thấy tiếng bố khóc: “Mình ơi, anh xin lỗi mình. Hôm nay anh đã đánh con, lúc đó chỉ là vì anh sợ. Anh sợ con sẽ lại bỏ anh đi như mình. Anh sợ…”.
- Bố ơi… con khát.
- Con đợi bố tí, để bố lấy sữa cho con uống.
- Sao bố mua nhiều sữa thế. Hết tiền sẽ không có tiền mua gạo đâu.
- Không sao, con cứ uống đi. Rồi bố sẽ kiếm được nhiều tiền mua sữa cho con, nhà mình sẽ không bao giờ hết gạo nữa.
Sau đó nó ngủ ngon lành rồi lại mơ thấy mẹ. Mẹ lại âm yếm rồi thủ thỉ vào tai nó: “Bố là người thương con nhất, con phải ngoan và nghe lời bố nghe chưa”. Đó là lần duy nhất nó không muốn chạy theo mẹ nó nữa. Sáng hôm sau nó được bố cho ra ngoài chơi với bạn. Bố nghỉ làm. Nhìn thấy nó thằng Tiểu Đại và lũ bạn xúm đến hỏi:
- Mày khỏe chưa? Chắc hôm qua bố mày lại uống rượu say rồi đánh mày đúng không? Bố mẹ tao bảo bố mày ác lắm, không biết thương con. Đánh con còn bắt con quỳ ngoài sân tới khi xỉu mới cho vào nhà.
- Không phải thế. Bố tao không phải là người ác. Bố là người thương tao nhất trên đời – nó gân cổ lên cãi lại đám bạn.
Đúng lúc ấy bố nó từ trong nhà bước ra, nó chạy lại: “Bố ơi con xin lỗi bố, vì còn không nghe lời. Nếu ra đường lớn sẽ bị tai nạn và sẽ đi mãi không về như mẹ đúng không bố”. Bố nó cố gắng kìm nén nhưng nước mắt vẫn chảy: “Bố xin lỗi vì đã đánh con”. “Tại con hư mà, nên con đáng bị đánh đòn như thế”. Bố cứ ôm chầm lấy nó như thế và khóc.
“Tiểu Lâm à, mình ra mộ mẹ đi con”. Thì ra hôm ấy là ngày giỗ của mẹ. Bố cõng nó trên lưng mang hoa tươi và hương ra thắp cho mộ mẹ. Ngày mẹ còn sống lúc nào đi đâu bố cũng cõng nó như thế còn mẹ thì đi bên cạnh bảo: “Tiểu Lâm à, bố thương con nhất đấy. Bố sợ con đi dưới đất đau chân nên mới cõng con như thế”. Nó ôm chặt lấy cổ bố, như sợ sẽ có lúc bố đi nhanh quá mà bị tuột xuống đất.
Ra đến mộ mẹ, nó lại mải mê chạy theo con bướm ngoài cánh đồng nhưng vẫn nghe được câu thầm thì của bố với mẹ: “Anh sẽ chăm sóc con cẩn thận, anh sẽ bỏ rượu… Anh hứa anh sẽ bỏ rượu…”. Rồi nó thấy bố lau nước mắt và từ đó không bao giờ nó thấy bố say nữa…