Chồng tôi đi làm xa nhà đã 1 năm nay. Anh góp vốn mở xưởng sản xuất với bạn ở quê của người bạn kia. Bởi vì chỗ chúng tôi làm ăn không thuận lợi nên anh mới phải xa gia đình, vợ con như thế.
Tầm tháng hoặc hơn tháng chồng tôi về thăm nhà 1 lần. Chuyện chẳng có gì đáng nói cho lắm nếu như tối qua anh không đột ngột gọi điện cho tôi. Ở đầu dây bên kia, anh nghẹn ngào nói rằng anh bị phá sản rồi. Chuyện làm ăn của anh tôi không hiểu lắm nên chẳng hỏi tường tận, chỉ biết anh bị khách hàng lừa.
Thấy anh chán nản, tuyệt vọng tôi cũng buồn. Vì thế nhẹ nhàng bảo anh: "Thôi, về nhà đi anh". Anh ngạc nhiên lắm, hỏi đi hỏi lại rằng tôi không trách anh à. Tôi khẳng định không giận chồng. Chuyện làm ăn thua lỗ ai muốn chứ. Thất bại có thể làm lại mà. Sau đó anh chỉ ậm ừ rồi ngắt máy.
Tôi định sáng hôm sau đợi anh bình tĩnh hơn thì gọi lại cho anh. Ngờ đâu 10 phút sau đột nhiên thấy mẹ chồng sang nhà. Chúng tôi đã ở riêng nhưng cách nhà bố mẹ chồng rất gần. Bà đưa cho tôi 1 cọc tiền dày bịch, bảo đó là 200 triệu chồng tôi gửi về. Hóa ra cuộc gọi vừa nãy là anh thử lòng tôi. Chứ thực ra anh đã gửi tiền cho mẹ và bà nhận được từ lúc chiều.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ, 200 triệu ấy là phần thưởng cho việc tôi không bỏ mặc chồng lúc khó khăn, hoạn nạn? Thực ra không phải, chồng tôi dặn số tiền ấy mang đi trả nợ mấy chỗ trước đó vay mượn của bố mẹ và anh chị em nhà tôi.
Mẹ chồng đi rồi, tôi cứ nhìn cọc tiền kia mà thấy tủi thân và chua xót vô hạn. Hồi anh hùn vốn làm ăn với bạn, bố mẹ chồng không có xu nào, vợ chồng tôi chỉ dồn được gần trăm triệu. Số tiền 300 triệu còn lại đều là tôi đứng ra vay bố mẹ và anh chị em nhà mình cho anh.
1 năm qua, anh cũng không hề gửi đồng nào về nuôi con với lý do công việc đang khởi đầu chưa có lãi. Mình tôi gồng mình lên làm hết việc nọ việc kia để nuôi 2 đứa con thơ.
Rõ ràng, kể cả vừa nãy tôi trả lời anh thế nào thì nghĩa vụ của anh vẫn phải là trả nợ và góp tiền nuôi con. Nhưng anh lại không nghĩ thế. Anh gửi tiền cho mẹ chứ nào phải vợ. Nếu vừa nãy tôi tỏ ý trách móc, ruồng rẫy anh, hẳn sẽ không có chuyện mẹ chồng mang số tiền này sang. Chắc chắn bà giữ giúp chồng tôi luôn. Còn số nợ kia, tôi làm thế nào thì làm. Con chung ư, tôi hãy cứ nuôi một mình đi!
Tự dưng tôi thấy rùng mình ớn lạnh về sự tính toán, nhẫn tâm và ích kỷ của chồng mình. Tôi hết lòng vì anh bao lâu nay anh không nhớ. Nhưng chỉ cần tôi lạnh nhạt với anh một lần, cái giá tôi phải trả sẽ rất kinh khủng!
Tôi nên làm gì lúc này đây hả mọi người? Số tiền 200 triệu đó vẫn chưa đủ trả hết nợ. Chuyện nuôi con nữa, tôi cứ một mình cáng đáng thế này sao? Rồi thì liệu tôi có thể chung sống hạnh phúc với người đàn ông như thế đến hết đời không?