Vợ chồng tôi lấy nhau 5 năm, chạy chữa khắp nơi mới có được mụn con. Thấy vợ tôi sinh con trai, bố mẹ tôi làm ngay con gà rồi nấu chõ xôi để tạ ơn ông bà. Bố mẹ tôi mừng lắm, dù sao đến cuối đời họ cũng có được đứa cháu đích tôn để chống gậy.
Con trai tôi lớn lên trong sự yêu thương vô bờ bến của cả gia đình. Nhưng đến khi nó được 7 tuổi thì bị một trận sốt cao. Hôm đó tôi đi công tác xa, vợ tôi ở nhà một mình không biết xoay sở như thế nào. Tôi gọi điện về nhà, vợ tôi khóc rưng rức, bảo là đã cho con uống hạ sốt nhưng không khỏi. Thế là cả đêm mưa gió hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Vợ tôi phải gọi taxi hơn 3 tiếng đồng hồ thì mới có xe đến.
Ngày hôm sau, tôi xin phép sếp hủy chuyến công tác để về nhà. Tôi vào viện, thấy con trai nằm thiêm thiếp trên giường thì thương vô hạn, tôi ôm lấy vợ an ủi. Cô ấy bảo rằng bác sỹ nói trong 2 ngày nữa sẽ có kết quả kiểm tra chính xác, hiện tịa con tôi vẫn chỉ nằm thiêm thiếp chứ không thể tỉnh táo được.
(Ảnh minh họa)
Rồi cũng đến lúc bác sỹ thông báo kết quả. Họ nói rằng con trai tôi mắc một căn bệnh hiếm về não. Nghe xong, vợ tôi ngất luôn, tôi cũng bủn rủn chân tay, không nói nên lời. Theo như lời bác sỹ, nếu chịu khó chữa trị thì con tôi cũng chỉ sống được mấy tháng nữa.
Tin đó giáng xuống gia đình tôi không khác gì sét đánh ngang tai. Vợ tôi ngày nào cũng ngất lên ngất xuống. Bố mẹ tôi cũng vậy. Bao nhiêu tiền của dành dụm được chúng tôi đều mang ra để điều trị cho con. Hôm đó tôi vào viện chăm con vì thấy vợ gần như kiệt sức rồi, tôi bảo cô ấy về nhà ngủ đi, việc ở bệnh viện đã có tôi lo.
Nhưng đến nửa đêm, tôi cảm thấy chóng mặt rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hỏi vợ thì cô ấy bảo rằng tôi mệt quá nên mới vậy thôi, không sao cả. Những ngày tiếp theo, bệnh tình của con tôi chuyển biến quá nhanh, thằng bé liên tục khóc. Nhìn con, hai vợ chồng tôi không thể nào cầm được nước mắt. Đúng lúc đó thì tôi lại phải nằm viện, bác sỹ bảo rằng tôi cần phải nghỉ ngơi vì đã quá kiệt sức.
Trong lúc tôi nằm viện ở khoa khác thì 1 tuần sau, bác sỹ đã thông báo con tôi qua đời. Tôi sốc vô cùng. Vợ tôi cứ đờ đẫn như người mất hồn. Tôi hỏi thì bác sỹ nói rằng, chính vợ tôi từ chối làm các biện pháp chữa bệnh cho thằng bé và chấp nhận việc cho con mình yên nghỉ.
(Ảnh minh họa)
Cả gia đình tôi, kể cả tôi lao vào sỉ vả vợ tôi nhưng cô ấy vẫn không nói gì. Sauk hi con tôi mất, tôi vẫn phải nằm viện điều trị. Lúc này tôi mới biết mình cũng mắc một căn bệnh nặng, cần chi phí khủng để điều trị. Bác sỹ bảo rằng nhờ phát hiện sớm nên sẽ có kết quả khả quan. Những ngày tôi nằm viện, vợ tôi vẫn cứ cung cúc phục vụ tôi, dù tôi không thèm nhìn mặt cô ấy. Bố mẹ tôi cũng thế, họ bảo vợ tôi quá độc ác khi để cho con mình ra đi quá sớm mà không cố gắng cứu lấy nó.
Cho đến khi tôi xuất viện, vị bác sỹ trước đây từng điều trị cho con tôi gặp tôi ở cổng bèn hỏi han. Ông nói rằng vợ tôi là người phụ nữ phi thường. Cô ấy chấp nhận từ bỏ để cho con trai ra đi thanh thản và để có thêm tiền điều trị cho tôi. Tôi hỏi thì vị bác sỹ này nói, với căn bệnh của con tôi thì kéo dài ngày nào cháu chỉ có đau đớn ngày ấy.
Tôi về nhà, thấy dáng vợ lầm lũi trong bếp thì lao tới ôm lấy cô ấy xin lỗi. Giờ tôi mới hiểu rằng, cô ấy cũng là mẹ, cô ấy cũng đau, có khi còn đau hơn tôi gấp bội ấy chứ, nhưng cô ấy đã có một quyết định dũng cảm. Tôi ôm lấy vợ rồi thì thầm: “Anh xin lỗi, anh hứa mình sẽ có những đứa con khác”.