Thế mà, anh lại lấy em, vượt qua cả tiêu chí của anh, vượt ngoài giới hạn. Vì em vốn là một người phụ nữ chẳng đam mê việc nhà, nấu nướng thì bằng 0.
Ngày đó không hiểu sao, anh lại chết mê chết mệt cô nàng chân ngắn là em. Anh vốn nghĩ, đàn ông như anh phải lấy vợ chân dài, giỏi việc nhà, giỏi việc xã hội. Nhưng, điều làm chính anh cũng ngạc nhiên là, em chẳng có tiêu chí nào đạt những tiêu chí anh đặt ra cả. Nhưng anh lại yêu em, yêu tha thiết, yêu say như điếu đổ và quyết định lấy em như sợ người nào đó cướp mất em nếu anh không phải là kẻ nhanh chân.
Chúng mình sống với nhau được một thời gian, anh đã phát hiện ra, em không phải là không thích nấu ăn mà em lười kinh khủng. Từ ngày cưới nhau, anh chỉ được ăn đúng vài bữa cơm vợ nấu. Còn lại là đi nhà hàng. Em mải chơi, em thích bạn bè, thích tự do vì chúng mình chưa con cái. Hôm nào anh bảo về nhà ăn cơm là hôm đó em trốn việc. Em không giống những phụ nữ khác, thích nấu cơm cho chồng. Em chỉ thích đi ăn ở hàng, thích thưởng thức món ngon do người khác nấu mà không thích nấu cho chồng em ăn.
Anh vốn là gã đàn ông thích ăn uống, thích nhậu nhẹt và thích khoe với bạn bè tài nấu ăn của vợ. Nên nhiều lần anh thúc giục em đi học nấu ăn. Vậy mà vợ của anh nhất định không chịu. Em nói, thời đại bây giờ khác ngày xưa, đàn bà không phải là người bếp núc. Ai thích ăn thì tự tay vào bếp.
Nhà có khách, em cũng đưa ra nhà hàng. Tiền bạc là một chuyện, ăn uống ở ngoài không ấm cúng là chuyện quan trọng. (ảnh minh họa)
Anh có chút ngạc nhiên. Ngày trước khi lấy anh, em còn hứa hẹn sẽ cho anh một mái ấm hạnh phúc, sẽ khiến anh thấy tự hào về em. Nhưng bây giờ, ngay cả bữa cơm gia đình, em cũng không làm được.
Những gã đàn ông luôn thích nhậu nhẹt, tụ tập bạn bè nhưng với họ, bữa cơm gia đình vẫn là quan trọng nhất. Những thú vui bên ngoài chỉ là tạm bợ. Rồi khi mệt mỏi, được về nhà, thưởng thức mâm cơm vợ nấu, đó mới thực sự là niềm hạnh phúc. Đôi khi bữa cơm ấy chẳng ngon nhưng lại là bữa cơm do tay vợ làm thì người chồng nào nỡ từ chối.
Khi yêu em, biết em không thích nấu nướng nhưng anh lại nghĩ, lấy nhau về, em sẽ khác. Nào ngờ em vẫn chứng nào tật ấy.
Nhà có khách, em cũng đưa ra nhà hàng. Tiền bạc là một chuyện, ăn uống ở ngoài không ấm cúng là chuyện quan trọng. Bố mẹ lên chơi, em cũng đưa ra hàng. Ông bà cười vào mặt anh, nói anh chiều vợ quá, nói vợ anh vụng về không biết làm ăn gì. Anh cũng có sĩ diện đàn ông, anh cũng thích được tự hào về vợ chứ?
Anh đã chán những bữa cơm hàng vợ ơi. Em hãy quay về, đừng mải mê bên ngoài, bây giờ em đã khác. Em đã có gia đình, đã làm vợ, và phải có trách nhiệm với gia đình này. Rồi em sẽ có con cái, em phải chăm con cho khôn lớn, trưởng thành. Anh buồn vì suy nghĩ của em thật nông cạn.
Anh không chấp nhận được một người vợ cứ lêu lổng suốt ngày, chỉ thích ngao du, không chịu làm việc nhà. Bố mẹ anh cũng không đồng ý cô con dâu như vậy. Nên, anh mong em hiểu, việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Làm vợ, làm đàn bà phải biết nấu nướng cho dù là bữa cơm ấy không thật sự ngon. Đừng biến anh thành người chồng tội nghiệp hàng ngày ăn cơm quán. Hãy cho anh có được cảm giác quan tâm từ vợ, cho anh có được cảm giác hạnh phúc bên mâm cơm nóng hổi vợ bưng ra. Chỉ có như thế, gia đình mình mới hạnh phúc được, em ơi!