Mẹ tôi mất sớm, một mình bố bươn chải nuôi tôi nên người. Suốt 25 năm qua, chưa bao giờ tôi thấy bố quen một người phụ nữ nào khác. Ông còn nói chỉ yêu một mình mẹ thôi và sẽ sống vậy cả đời để nuôi tôi, rồi nuôi con tôi. Với ông, tôi chính là động lực, là chỗ dựa cả cuộc đời dài.
Tôi nhớ mãi và khắc ghi một điều: "Bố chỉ yêu một mình mẹ". Cứ thế, tôi tôn thờ tình yêu mà bố dành cho mẹ và luôn nghĩ rằng căn nhà chúng tôi đang ở sẽ chỉ có cha con tôi mà thôi.
Thế mà đột ngột, bố lại bảo muốn tái giá. Tôi nghe mà sửng sốt. Tôi cố nhả ra từng chữ trong nghẹn ngào, hỏi ông đó là ai? Bố bảo là cô Tư, hàng xóm nhà tôi suốt 20 năm qua. Cô ấy cũng góa chồng nhưng mãi không lấy chồng mới, cứ vò võ sống một mình bao nhiêu năm. Lâu giờ, cô ấy vẫn thường qua nhà tôi chơi. Tôi xem cô ấy như một người hàng xóm đáng mến và gần gũi.
Nào ngờ, bố và cô ấy đã yêu nhau lâu rồi nhưng ông ngại tôi phản đối nên không dám công khai. Giờ tôi đã lớn, cũng hiểu chuyện rồi nên ông mới nói và muốn đến với cô ấy cho hợp thức hóa mối quan hệ.
Bố tôi bảo ông yêu mẹ tôi nhưng người chết đã chết, người sống vẫn phải sống, ông không muốn cô đơn khi về già.
Từng lời bố nói khiến tôi đau nhói. Tôi đã phản đối họ rất gay gắt. Tôi còn tuyên bố nếu bố muốn qua lại với cô Tư thì sẽ không còn đứa con này nữa. Thời gian đó, không khí nhà tôi hiu hắt, mâm cơm cũng nguội lạnh và mệt mỏi. Tuy nhiên, tôi không còn thấy cô Tư qua nhà nữa, cũng không còn thấy bố đi chơi cờ ban đêm nữa.
Mấy ngày trước, bố tôi bị tai nạn giao thông khi đi chợ. Nhận được tin, tôi hốt hoảng xuống viện. Bố bị gãy chân, phải bó bột và nằm im trên giường cho đến khi tháo băng.
Mỗi sáng, trước khi đi làm, tôi sẽ nấu ăn rồi để sẵn trên bàn cạnh giường cho bố. Khi nào đói, bố có thể ngồi dậy ăn. Còn việc vệ sinh thì tôi đặt cái bô nằm ngay dưới chân giường, bố đưa tay là có thể với tới.
Nhưng kì lạ là chiều tôi về, bô vẫn trống không và sạch sẽ, bố tôi cũng khỏe khoắn nằm trên giường chứ không có vẻ gì mệt mỏi. Sáng nay, vô tình về nhà đột ngột để lấy tài liệu, tôi mới hiểu ra lý do.
Vừa vào nhà, tôi đã đánh rơi cả chùm chìa khóa xe trên tay khi thấy bố đang ngồi dựa người vào cô Tư. Còn cô ấy đang đút thức ăn sáng cho bố. Nhìn hai người họ chẳng khác gì vợ chồng đang chăm sóc, tình tứ với nhau.
Thấy tôi, bố và cô Tư cũng ngạc nhiên không kém. Cô ấy vội vã dìu bố nằm xuống rồi đi về.
Bố nhìn tôi rồi quay mặt vào tường, không buồn hỏi tôi về nhà làm gì? Ánh mắt hạnh phúc của bố khi ở cạnh cô ấy và ánh mắt buồn thăm thẳm của ông khi thấy tôi về cứ ám ảnh tôi mãi.
Mọi người ơi, liệu tôi có sai không khi ngăn cấm họ đến với nhau? Nhưng tôi thương mẹ quá, tôi không muốn gọi một người phụ nữ khác bằng tiếng "mẹ" thiêng liêng. Tôi phải làm gì cho đúng đây?