Tôi lấy chồng từ năm 19 tuổi, anh hơn tôi 8 tuổi. Anh ở Hà Nội, kinh tế gia đình cũng khá giả.
Tuy nhiên cưới nhau được 5 năm, tôi vẫn không thể sinh con. Đi khám, bác sĩ không tìm ra lý do vì các xét nghiệm, kiểm tra đều khẳng định vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường.
Tôi cũng đã giấu chồng đi xem bói, đi cúng bái khắp nơi, mua thuốc bổ đủ loại đắt rẻ để hai vợ chồng cùng dùng, tuy nhiên tin vui vẫn chưa đến.
Năm 2014, tức tròn 5 năm sau ngày kết hôn, chồng đề nghị tôi ly hôn. Anh đi tìm hạnh phúc ở một cuộc hôn nhân mới.
Tôi đau đến nghẹn thở. Nước mắt cứ thế trào ra. Sau đó, tôi ra khỏi nhà chồng, xách đồ lên tàu vào thẳng vào TPHCM với nỗi đau đớn đến cùng cực.
Ở nơi mới, tôi có quen một vài người bạn nhưng sự đau khổ và tự ti khiến tôi không dám liên lạc với ai. Tôi cứ sống lầm lũi một mình. Lầm lũi đi xin việc, lầm lũi đi thuê nhà trọ để sống tiếp cuộc đời của mình.
Thế rồi ở công ty mới nơi tôi xin được việc, một người đàn ông đã bắt chuyện và làm quen tôi. Sau đó biết hoàn cảnh của tôi, anh càng quan tâm, hỏi han và chia sẻ với tôi nhiều hơn. Từ đó chúng tôi trở thành bạn khá thân thiết. Từ bạn tốt, một năm sau, chúng tôi trở thành người yêu của nhau.
Yêu nhau được nửa năm, tôi phát hiện mình có thai. Sự xuất hiện của cái thai khiến tôi sung sướng và hạnh phúc vô bờ bến. Tôi báo với anh.
Anh cũng vui và hăm hở điện báo cho gia đình chuẩn bị đám cưới. Gia đình anh không giàu, mẹ anh mất sớm, anh sống cùng bố và chị gái ruột.
Chị gái vì lo cho anh nên cũng chưa lấy chồng. Biết tin tôi có thai, chị đề xuất với bố rồi bảo anh đón tôi về sống cùng trước khi làm đám cưới. Tôi đồng ý và dọn đồ ngay.
Thế nhưng trước ngày cưới của chúng tôi hơn 10 ngày, tôi thấy chị rất lạ. Cứ lo âu và hỏi tôi những câu khó nghe. Chị hỏi: Nếu đám cưới không diễn ra, em sẽ bỏ con hay làm mẹ đơn thân?
Tôi cười vì chị hỏi câu vô nghĩa bởi con tôi có bố, tại sao tôi phải làm mẹ đơn thân. Hơn nữa đám cưới của chúng tôi cũng sắp diễn ra, chúng tôi sắp danh chính ngôn thuận là vợ chồng.
Thế nhưng cuộc đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi đi làm nhưng nửa buổi bị mệt nên xin về nhà nghỉ ngơi.
Lúc tôi về, chị gái của anh (tôi tạm gọi là chị chồng) không biết. Vì thế, trong phòng riêng của mình, chị cứ thoải mái nói chuyện điện thoại.
Trong cuộc điện thoại ấy, tôi như chết lặng khi thấy chị kể về chuyện chồng tôi đang cùng lúc khiến hai cô có bầu. Tôi là người báo cho anh trước nên đã được lựa chọn cưới. Tuy nhiên, cái thai của cô gái kia lại nhiều ngày hơn tôi. Cô ấy cũng đang đòi anh cưới chứ không hề biết đến sự tồn tại của tôi.
Điều đó khiến chị rất đau đầu. Theo lời chị trong cuộc điện thoại, có vẻ anh yêu cả hai người. Chị cũng đã đi gặp cô gái kia nhưng cô ấy không chịu phá thai. Hơn nữa cô ấy lại chưa từng có chồng. Gia đình cơ bản ngay tại đây. Vì thế, nếu so sánh cô gái ấy hơn hẳn tôi.
Tôi nghe cuộc điện thoại mà không đứng được vững. Tôi ngã khụy xuống thềm nhà. Đến tối bạn trai về, tôi hỏi anh và anh cũng thú nhận. Anh xin tôi cho anh chút thời gian, anh sẽ bắt cô ấy phá thai.
Tuy nhiên tôi thấy anh đau khổ vô cùng. Bản thân tôi cũng thấy khó nghĩ bởi tôi đã từng là người vợ hiếm muộn. Tôi sợ cái cảnh phá thai. Nhưng nếu không giải quyết cái thai và người phụ nữ ấy, con tôi sẽ thế nào? Tôi sẽ ra sao?