Và, câu nói mà cháu thường nói với bà Ngoại là “Ngoại ơi, Ngoại đừng đem con cho người ta, mai mốt có tay, con đi làm kiếm tiền về nuôi Ngoại”…
Gặp chúng tôi, bà Lý Thị Cho (người dân tộc Khmer-59 tuổi), bà ngoại cháu Trần Thị Hiếu Thảo (SN 2010) kể: Năm 2008, con gái bà là chị Trần Thị Nhàn (28 tuổi) gặp và kết hôn với một người con trai quê ở Nha Trang tên Vũ (bà không nhớ họ con rể). Năm 2010 thì sinh cháu Hiều Thảo.
Khi mang thai cháu Thảo được 4 tháng cho đến 7,5 tháng, vợ chồng anh Vũ, chị Nhàn thường xuyên đi lên một cơ sở y tế ở TP Sóc Trăng khám thai, siêu âm. Những lần ấy, họ đều được người khám cho biết “Thai nhi phát triển bình thường, không có gì đặc biệt”. Thế nhưng , đến khi trở dạ, chị Nhàn được gia đình đưa lên bệnh viện đa khoa huyện Cù Lao Dung sinh thì các bác sĩ phát hiện cháu bé sinh ra không có tay không có chân. Bà Cho nói: “Nhìn thấy cháu mình như vậy, tui chết đứng, không thể tin được”.
Thông tin chị Nhàn sinh bé gái không tay không chân được nhiều người kháo nhau và họ kéo đến bệnh viện để trước là xem tận mắt cháu bé bất hạnh, sau nữa là an ủi, động viên chị Nhàn, người thì mang quà, người dúi vào tay chiếc bao thơ…Bà Cho nói: “Lúc đó, có người nói với tui đem bỏ đi chứ nuôi chi cho tội” nhưng tui nghĩ, dù sao cháu tui cũng là một con người, mặc dù không được trọn hình hài như một con người, bỏ đi thì tội nghiệp lắm. Vậy là tui quyết định mang cháu về nhà nuôi”.
Hiếu Thảo và bà ngoại trước nhà của ông bà ngoại |
Mang đứa bé đỏ hỏn không tay không chân về một vùng đất chủ yếu là nông dân quanh năm chân lấm tay bùn, lại phần đông là người Khmer nên gia đình bà Cho gặp không ít phiền toái bởi lời dị nghị của một số người. Dù nghèo, phải đi làm thuê làm mướn nhưng bà Cho và ông Trần Văn Nhỏ vẫn kiên trì chăm sóc đứa cháu ngoại bất hạnh của mình.
Cháu Thảo mới được 10 tháng thì bất hạnh lại giàng xuống cái gia đình nghèo khó ấy. Đó là khi anh Vũ (cha cháu Thảo) về thăm gia đình ở Nha Trang bất ngờ bị tai nạn và qua đời ngoài đó. Vậy là, mọi khó khăn lại dồn vào đôi vai gầy của mẹ, tấm lưng còng của ông bà ngoại.
Cũng do hoàn cảnh gia đình nghèo khó, không có đất đai sản xuất nên sau đó không lâu, chị Nhàn buộc lòng phải gửi cháu Thảo cho cha mẹ nuôi, còn chị lặn lội lên Bình Dương làm công nhân cho một cơ sở sản xuất với đồng lương ít ỏi, hi vọng có chút tiền gửi về cho cha mẹ chăm sóc đứa con gái bất hạnh của mình.
Hiện tại, bà Cho và ông Nhỏ làm thuê để kiếm sống qua ngày. Bữa cơm của mấy ông cháu bà cháu rất đạm bạc, chủ yếu cơm và rau hái ngoài ruộng, cá thịt thì thỉnh thoảng mới có.
Ở nhà với ông bà ngoại, cháu Thảo rất ngoan, rất nhanh nhẹn. Được 5 tháng tuổi, cháu mọc 8 cái răng nhưng mãi tới 2 tuổi cháu mới biết nói. Bà Cho nói: “Con người ta khoảng từ 1 năm hơn một chút là biết nói, còn cháu Thảo không biết nói nên có lúc tui nghĩ chắc cháu không biết nói. Đến khi cháu bước vào tuổi thứ 2, bất ngờ và mừng rơi nước mắt khi nghe cháu nói bi bô, gọi ông bà.
Từ đó, cháu nói nhiều lắm. Hiện nay, cháu đã biết chào hỏi mỗi khi nhà có khách, biết chào tạm biệt khi khác ra về”. Có điều cháu Thảo hay bị bệnh khiến ông bà khá vất vả. Cách đây không lâu, cháu bị sốt nặng phải đưa đi cấp cứu tại bệnh viện huyện. Khi thăm khám cho cháu, các bác sĩ cho biết cháu quá nóng, nguy cơ tử vong cao nếu không đưa đến bệnh viện kịp thời.
Trò chuyện với Hiếu Thảo, tôi nghe cháu nói rất rõ, rất trôi chảy, dù cháu mới 4 tuổi. Tôi hỏi cháu có thích đi học không, cháu nói “Con cũng đi học rồi”. Cháu cho biết “Con ráng học giỏi dể sau này làm cô giáo”…
Bà Lý Thị Cho kể tiếp: “Mỗi lần cháu bị bệnh, đưa đi bệnh viện, có người gợi ý tui đưa cháu vào trung tâm nuôi dạy trẻ khuyết tật nhưng tui ở xa, không khi nào đi đâu thành ra không biết có trung tâm nào nhận nuôi những người như cháu hay không. Hơn nữa, cháu ở với mình từ nhỏ, bây giờ cho đi ở nơi khác, e tui chịu không nổi.
Có người gợi ý cho người quen của họ làm con nuôi thì tui thấy không ổn. Mỗi lần nghe người lớn nói như vậy, chờ họ ra về, cháu nói với tui: “Ngoại ơi, ngoại đừng đem con cho người ta ngoại nha. Mai con có tay con sẽ đi làm kiếm tiền nuôi ngoại mà. Đừng cho người ta nha ngoại. Nghe cháu nói mà chảy nước mắt”.
Theo ông Trần Văn Nhỏ, mọi sinh hoạt của cháu Thảo đều do ông bà giúp, mặc dù cháu rất thích tự lập, tự mình làm cho mình, không muốn làm phiền người khác. Đặc biệt, mới vào mẫu giáo nhưng cháu Thảo rất thích học, rất thích viết chữ.
Tôi hỏi cháu Thảo “Con viết được không, viết cho chú xem nào” thì cháu liền nhờ bà ngoại lấy cây bút và quyển tập lại cho cháu. Có bút, cháu kẹp vào cổ, dùng phần thịt nhô ra từ vai để giữ bút và vẽ một vòng tròn thật to, khá tròn trịa. Tôi hỏi “con viết chữ gì” thì cháu nói liền “Con viết chữ O, chữ O tròn như quả trứng gà”. Viết hết trang này, Thảo dùng cây bút luồn vào dưới trang giấy dể lật sang trang khác rồi viết tiếp. Viết xong, Thảo kẹp vào cổ, dùng “tay” đỡ rồi khoe với tôi “Chú thấy con viết đẹp không”.
Bé Thảo tập viết vẽ |
Nhìn hình ảnh cháu Hiếu Thảo nghiêng đầu qua một bên, cây bút để sát vào gần cổ, đưa “cánh tay” giữ bút, viết thành chữ O, mồ hôi chảy thành giọt trên gò má, tôi rất xúc động, khen cháu tuy còn nhỏ nhưng đã có ý chí, có nghị lực.
Tôi hỏi cháu “Ai đưa con đi học”, cháu trả lời thật nhanh “Bà Ngoại đưa con đi học rồi bà ngoại ngồi sau lưng con. Khi nào hết giờ học ngoại đưa con về nhà luôn”. Hóa ra, đưa cháu vào lớp, cháu ngồi học, còn bà Cho cũng ngồi ngay say lưng cháu vì sợ cháu có thể ngã bất cứ lúc nào vì không có tay, không có chân mà đỡ như những cháu bé khác. Vậy là, cháu học bà cũng học.
Chia tay cháu Thảo, tôi gửi lại bà Cho một ít tiền nhờ bà mua cho cháu mấy cuốn vở và bộ bút màu cho cháu tập viết, tập vẽ. Nhận tiền từ tôi bằng cách nhờ tôi để tiền vào cổ, rồi cháu nghiêng đầu cho tiền không rơi ra ngoài, sau đó quay sang bà ngoại nói “ngoại cất tiền cho con, mai ngoại đi mua tập và viết màu cho con vẽ”. Xong, cháu quay sang tôi “Con cảm ơn chú giúp con, Con mong mai mình có tay để đi học thật giỏi để sau này làm cô giáo”.
Bà Cho kể: “Từ nhỏ tới lớn, cháu Thảo không chịu ăn cơm, ít ăn cháo mà chỉ ăn trái cây và uống sữa. Thời gian gần đây, có nhiều bữa nhà hết tiền, tui nói với Thảo là ăn cơm, đừng uống sữa nữa, ngoại không còn tiền mua sữa thì cháu nói với tui con không ăn cơm được ngoại ơi, không có sữa con khát lắm. Ngoại ráng mua sữa cho con uống, mai này lớn lên con đi làm có tiền ngoại sẽ hết khổ thôi. Nghe cháu nói mà chảy nước mắt nên phải chạy đầu này đầu nọ mượn tiền mua sữa cho cháu. Cũng may, mấy bữa nay, có lẽ cháu biết hay sao nên bắt đầu ăn cơm rồi”.
Hoàn cảnh của gia đình bà Lý Thị Cho hiện rất khó khăn. Không chỉ phải nuôi cháu Hiếu Thảo, ông bà còn phải nuôi thêm một cháu ngoại nữa là cháu Đoàn Hữu Danh (4 tuổi). Cháu Danh là con của chị Trần Thị Thuý An (con gái bà Cho) và anh Đoàn Hữu Lợi (cùng 24 tuổi). Cách đây hơn 1 năm, vợ chồng anh Lợi-chị An đi làm thuê ở TP Hồ Chí Minh. Chị An làm công nhân, còn anh Lợi làm thợ hồ. Trong khi đang làm việc, anh Lợi bất ngờ đột quị và tử vong. Sau khi chồng qua đời, vì cuộc sống, chị An gửi con lại cho cha mẹ ruột tiếp tục lên TP Hồ Chí Minh làm thuê kiếm sống.
Hoàn cảnh gia đình bà Lý Thị Cho rất khó khăn. Rất mong sự giúp đỡ của bạn đọc để bà tiếp tục nuôi hai cháu ngoại bất hạnh của mình. Mọi sự giúp đỡ xin gửi về: Bà Lý Thị Cho, ấp Sơn Ton, xã An Thạnh Nhì, huyện Cù Lao Dung, tỉnh Sóc Trăng.