Một năm trước, tôi gặp em trong buổi chiều thu lặng lẽ. Em nhỏ hơn tôi 2 tuổi, là cô gái dịu dàng, nói chuyện nhỏ nhẹ, có những sở thích và lối sống lành mạnh như đọc sách, cây cảnh, gym, làm bánh.
Ngày tháng ấy trôi qua thật êm đẹp cho đến khi một người anh họ của tôi từ nước ngoài trở về. Anh kể cho tôi nghe về quá khứ của bạn gái tôi.
Tôi không tin nên đã thuê người điều tra và theo dõi, sự thật quá phũ phàng. Cô ấy từng qua lại với khá nhiều người con trai xấu, họ ăn chơi đủ trò hư hỏng.
Khi bên tôi, cô ấy rất dịu dàng, bên người khác cô ấy không như vậy. Tệ hơn là cô ấy có một đứa con đang gửi nhà mẹ đẻ, không ai biết cha đứa bé là ai.
Sau một tuần giằng xé, tôi quyết định đưa ra bằng chứng và nói lời chia tay. Lúc đầu cô ấy khóc lóc, van xin tha thứ, bảo ai chẳng có quá khứ, giờ cô ấy đã thay đổi và hãy nghĩ về hiện tại, tôi nghe xong vẫn dửng dưng.
Mấy hôm nay cô ấy bắt đầu chuyển sang đe dọa, đòi tự sát, dọa đến cơ quan tôi gây sự.
Tôi viết những dòng này mà trong lòng cảm thấy quá mệt mỏi. Tôi không sợ cô ấy đe dọa mà chỉ thấy đau lòng. Tình đầu đang đẹp như vậy mà cô ấy làm tôi mất niềm tin vào tình yêu.
Nếu không có người anh họ thì có lẽ giờ này tôi vẫn đang chìm đắm trong hạnh phúc của một kẻ ngu ngốc. Tôi nghĩ sau này chẳng dám tin ai, tin bất cứ điều gì nữa, biết đâu sự tốt đẹp bên ngoài đã được che đậy bằng một sự dối trá khủng khiếp. Mong được các bạn chia sẻ.