Ngoại tình với chính… chồng của mình

Tôi thực sự bối rối khi người mà tôi quyết định hẹn hò lại chính là… chồng mình.

Ngoại tình với chính… chồng của mình

Chồng tôi là một người lạnh lùng và vô tâm. Do công việc nên anh thường phải đi công tác xa và chỉ có mặt ở nhà vào cuối tuần. Nhưng cứ về đến nhà là anh cắm đầu vào điện thoại. Hầu như anh không quan tâm đến ba mẹ con tôi. Dù rất ít khi về nhưng anh luôn lấy lý do “giường chật” nên anh thường ngủ ở phòng khác.

Vì thế, chúng tôi gần như không có những phút giây gần gũi, những bên nhau để tâm sự chuyện buồn vui trong cuộc mưu sinh vốn bận rộn đủ đường. Nhiều khi, nửa đêm thức dậy trong căn phòng vắng, nghe tiếng thở đều đều của chồng ở giường bên cạnh mà thấy chạnh lòng.

Tôi có cảm giác mình cô đơn ngay trong chính căn nhà của mình. Nỗi cô đơn ấy khiến tôi mất ngủ. Lâu dần thành bệnh. Hầu như tôi chẳng bao giờ ngủ trước một giờ sáng. Một mình lang thang trên mạng, tôi tìm kiếm những người bạn để trò chuyện cho khỏa lấp đi nỗi cô đơn đang giằng xé tâm can.

Ngoai tinh voi chinh… chong cua minh - Anh 1

Ảnh minh họa

Tình cờ tôi gặp anh. Anh lấy một nick name ấn tượng là Tôi yêu cô đơn. Cái sự “yêu cô đơn ấy” khiến tôi tò mò. Sau màn chào hỏi xã giao, chúng tôi dường như thân thiết hơn sau mỗi lần trò chuyện. Anh kể tôi nghe chuyện gia đình anh. Anh nói vợ anh là người vô tâm, chẳng bao giờ gọi điện, cũng không bao giờ quan tâm xem anh sống thế nào. Dù đã có vợ, nhưng anh vẫn có cảm giác mình như đang sống một mình. Những lúc gần vợ, cô ấy cứ lấy lý do bận chăm con để… lảng tránh anh. Chưa bao giờ anh thấy vợ chồng lại xa cách đến thế.

Như được sự đồng cảm, tôi cũng giãi bày cùng anh nỗi cô đơn của người vợ xa chồng, về sự vô tâm của chồng mình. Chúng tôi cùng động viên nhau, cùng chia sẻ với nhau để cùng vượt qua nỗi buồn lẩn khuất trong tâm hồn mình. Sự đồng cảm ấy khiến kéo chúng tôi lại gần nhau hơn.

Dần dần, tôi luôn mong đợi đêm về, khi công việc xong xuôi hết để lại được “tám chuyện” cùng anh, được kể anh nghe những chuyện xảy ra với tôi trong ngày vừa qua. Anh lắng nghe và luôn cho tôi những lời khuyên bổ ích. Dù đã thân thiết nhưng tôi không bao giờ gửi ảnh cho anh và anh cũng vậy. Có lẽ, chúng tôi đều sợ những sự giả dối trên thế giới ảo sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống trong cuộc đời thực.

Thế rồi chuyện phải đến cũng đã đến! Anh ngỏ lời yêu tôi. Anh muốn chia sẻ với tôi những thiếu thốn cả về tình cảm và chuyện chăn gối. Không hiểu sao, tôi dễ dàng đồng ý với anh. Có lẽ, sự đồng cảm đã hóa tình yêu và sự sẻ chia khiến tôi dễ dàng chấp nhận một việc làm có thể hủy hoại gia đình mình.

Chúng tôi hẹn nhau ở một quán café xa nơi ở để tránh thị phi. Để bất ngờ, cả hai đều quyết định không gửi ảnh xem đối phương có nhận ra nhau không. Do kẹt xe nên tôi đến chỗ hẹn hơi trễ. Đang vội vã tìm anh bỗng tôi giật bắn mình khi nhìn thấy chồng mình đang ngồi thẫn thờ nhìn ra dòng người hối hả như chờ một ai đó. Đầu tóc, màu quần áo,…tất cả đều giống như “bạn trai” của tôi miêu tả.

Tôi vội lấy điện thoại gọi vào số mà anh cho tôi trước khi quyết định gặp nhau. Tôi như không tin vào mắt mình khi thấy chồng tôi bắt máy! Hóa ra, người mà tôi vẫn hằng đêm “ngoại tình tư tưởng” cùng lại chính là chồng mình! Tôi bàng hoàng và bối rối trước tình huống trớ trêu này! Thì ra, cả hai chúng tôi đều đang cô đơn, đều đang tìm kiếm một sự nương tựa nào đó trong cuộc đời.

Tôi không biết mình phải làm gì trong hoàn cảnh oái oăm này. Nếu nói cho chồng tôi biết sự thật, liệu anh ấy có thông cảm. Nếu anh ấy không bỏ qua, rất có thể gia đình tôi sẽ tan vỡ. Nhưng tôi cũng rất lo sợ. Nếu tôi cứ coi như không có chuyện gì, thì có thể chồng tôi sẽ tiếp tục đi tìm kiếm niềm vui khác. Và khi đó, tôi cũng sẽ mất đi người chồng của mình…

Theo Tầm Nhìn

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ