Trong suốt thời gian hơn 2 năm yêu nhau, tôi lúc nào cũng cảm thấy mình may mắn khi không chỉ yêu được người tử tế mà còn gặp được gia đình nhà chồng tương lai ủng hộ mối quan hệ của mình.
Tôi cảm nhận rất rõ việc mẹ anh quý mến mình qua mỗi lần tới chơi. Điều đó cũng khiến cho chuyện tình của hai đứa tôi êm ả, bình yên hơn.
Cũng vì chủ quan nên tôi dính bầu khi vừa mới học xong Đại học. Lẽ ra chúng tôi dự tính sẽ đợi đôi năm nữa mới cưới nhưng giờ tôi trót có bầu nên chuyện cưới xin phải đẩy sớm lên một chút.
Ban đầu tôi rất tự tin vì nghĩ hai nhà đều nhất trí mối quan hệ này, giờ nghe tin tôi có bầu thì sẽ vui vẻ mà tiến hành tổ chức đám cưới thôi…. Nhưng tôi đã lầm!
Khi chúng tôi về thông báo với bố mẹ đôi bên, nhà tôi thì sốt sắng lắm. Mẹ tôi vừa giận vừa thương con gái vì thấy tôi còn trẻ quá mà đã vướng vào chuyện chồng con. Nhưng là người bố, người mẹ, trong hoàn cảnh này, bố mẹ tôi chẳng có cách nào khác là mong sớm lo liệu việc cưới xin cho tôi được chu toàn vì cả đời con gái mới có một lần.
Vậy mà khi hai bên gia đình gặp nhau để bàn tính chuyện của tôi, phía bên nhà anh nằng nặc đòi… 6 tháng nữa mới được cưới.
Vừa nghe xong quyết định đó của mẹ anh, tôi sững sờ cả người. Giờ tôi đã có bầu gần 2 tháng rồi, nếu cưới sớm thì không sao, đợi 6 tháng nữa thì cưới xong chắc đi đẻ luôn, như thế chẳng khác nào làm khó tôi với họ hàng.
Hỏi ra thì mẹ anh tuyên bố: “Chuyện cưới xin không thể vội được. Việc cháu nó có bầu như thế đâu phải do nhà tôi bắt ép đâu, mà là tự cháu nó muốn. Nhà tôi chỉ có một cậu con trai, tôi cũng không ghét bỏ gì con dâu cả nhưng đám cưới chúng nó là phải chu đáo.
Giờ mọi việc gấp thế này nhà tôi không lo kịp. Nhà tôi còn phải sửa lại nhà để làm phòng cưới cho chúng nó. Rồi chỗ tôi có phong tục mẹ chồng phải mua vàng tặng con dâu trong ngày cưới, cái khoản này tôi cũng chưa chuẩn bị kịp…
Hơn nữa tiền cỗ bàn cũng không thể qua loa đại khái được. Nhà tôi họ hàng đông, cỗ nhất quyết phải hoành tráng. Thú thật để lo được những việc đó cũng phải có thời gian.
Thôi thì bầu cũng bầu rồi, cứ làm muộn lại một chút cũng không chết ai, còn hơn là làm sớm rồi thiếu sót người ta lại cười cho”.
Muốn cưới nhanh khi cái thai còn nhỏ nhưng nhà trai nhất quyết không đồng ý, ra sức ngăn cản đợi... 6 tháng nữa (Ảnh minh họa).
Sau cuộc họp đó, nhà trai về, mẹ tôi khóc như mưa. Mẹ xót con gái, chửi mắng tôi dại để rồi giờ phụ thuộc nhà trai, người ta còn khinh cho. 6 tháng nữa mới cưới thì cô dâu trong ngày cưới bụng to bằng cái trống, mời họ hàng đến ăn cỗ không khác gì đeo mo vào mặt.
Nghĩ đi nghĩ lại, bố mẹ tôi quyết định bàn nhau sẽ rút sổ tiết kiệm, dồn dịch tiền để tôi mang sang góp với nhà trai, lo liệu muốn chuyện sớm lên, thật nhanh, sửa nhà, mua vàng rồi tiền làm cỗ… sao cho đúng như ý nhà bên đó mong muốn để cố gắng 1,2 tháng nữa cưới.
Thương bố mẹ, tôi cũng khóc nhưng còn chẳng còn cách nào khác, tôi cũng phải chấp nhận phương án bố mẹ đưa ra để sớm mà kết hôn cho nó đẹp mặt hai nhà.
Tối hôm đó, tôi và bố mẹ lặng lẽ đi sang nhà anh. Vừa tới cửa nhà, tôi nghe thấy tiếng mẹ anh đang nói với cô con gái:
“Đấy, mày là đàn bà con gái, nhớ phải giữ lấy thân, không lại như chị dâu tương lai mày đấy, giờ nhục chưa, muốn cưới mà nhà mình chưa muốn cũng không làm gì được.
Tao cũng chẳng ghét gì nó nhưng mà nhà nó có điều kiện. Giờ nó chưa nghề ngỗng gì đã về nhà mình làm dâu, rồi lại chửa đẻ ra đó, tao phải gây khó dễ để nhà đó phải chịu trách nhiệm cùng.
Chí ít nhà này cũng sẽ phải nuôi báo cô nó đôi năm nữa thì may ra nó mới đi làm được. Tao cố tình ép cưới muộn thế, kiểu gì nhà gái chẳng phải mang tiền sang đây thúc giục…”.
Đau khổ vì có bầu mà chuyện cưới xin trục trặc (Ảnh minh họa).
Cả tôi và bố mẹ đều sững sờ trước những lời bà ta nói. Bố tôi cay cú tuyên bố ngay giữa sân:
- “Cưới thì cưới chẳng cưới thì đừng, nhà này không thiếu tiền, thiên hạ giờ cũng đầy người làm mẹ đơn thân. Con về bố nuôi hết, không phải đi làm dâu cái gia đình thất đức như thế làm gì…”.
Nghe thấy giọng nói của bố tôi, cả nhà trai hốt hoảng chạy ra. Tôi cũng giận sôi máu, chẳng còn thiết tha cưới xin gì nữa. Tôi sẽ tự mình sinh con và không bao giờ cho những người đó nhận con, nhận cháu!
Một tuần sau, nhà trai một lần nữa sang gặp bố mẹ tôi. Mẹ anh khóc thút thít xin lỗi. Bà còn đặt lên bàn một khoản tiền lớn nói rằng để tôi đi mua sắm áo quần cho ngày cưới.
Trước sự cứng rắn của gia đình tôi, nghĩ đến cảnh không được nhận cháu nội, mẹ chồng tương lai của tôi hối hận lắm.
Bố tôi trả lại khoản tiền. Điều duy nhất mà ông đưa ra là nếu cưới, bên nhà trai sẽ để vợ chồng tôi dọn ra ở riêng luôn, tránh những xích mích không đáng có. Ông cũng tuyên bố nếu cảm thấy con gái khổ là sẽ đón về luôn.
Cuối cùng, nhà trai phải xuống nước… Và giờ thì đám cưới của chúng tôi đang được hai nhà tất bật chuẩn bị.