Tôi nhận lời kết hôn với Quang sau 6 tháng yêu đương tìm hiểu. Thấy Quang hiền lành, chu đáo, anh lại tỏ ra sống có trách nhiệm với gia đình nên tôi gật đầu chẳng chút nghĩ suy.
Nhà Quang neo người, bố mất sớm, chỉ còn một mẹ già. Tôi rất quý mẹ anh, mấy lần đến nhà chơi, tôi và mẹ Quang thường nói chuyện nhiều, tôi có cảm giác mẹ anh cũng rất ưng tôi.
Những tưởng cuộc sống êm đềm như tôi mong muốn, không ngờ, chẳng bao lâu sau đám cưới, tôi bắt đầu vỡ mộng.
Quang là người gia trưởng, cáu bẳn. Việc trong nhà nhất nhất phải theo ý anh, kể cả mẹ anh cũng phải nghe lời. Quang quản lý từ viêc nhỏ nhất như ăn gì, tiêu gì, cho tới những khoản sinh hoạt phí cũng đều phải thông qua anh, nếu tôi trái ý, anh sẵn sàng chửi bới không thương tiếc.
Tháng thứ 4 sau đám cưới, khi tôi mang bầu hơn 2 tháng, tôi bị Quang đánh lần đầu tiên vì lý do tôi dám cãi lại lời anh. Quang nói, anh đánh cho nhớ, cứ để nhờn mặt sau không nói được, lại được đà lên nước.
Quang có tật rượu chè, cờ bạc. Cưới về tôi mới biết anh đang nợ hơn 50 triệu vì thua đỏ đen, tôi sốc vô cùng.
Ảnh minh họa
Tiền lương tháng tôi làm ra, kiểu gì anh cũng lấy để nướng vào lô đề, những trận sát phạt thâu đêm suốt sáng.
Anh bỏ mặc tôi với những cơn ốm nghén, cho đến tận khi bụng vượt mặt anh vẫn không thay đổi. Tôi buồn và hờn tủi vô cùng. May thay còn có mẹ chồng. Bà xót xa tôi như con gái. Hàng ngày bà luôn đỡ đần, chăm sóc và an ủi tôi.
Rồi đến ngày tôi nằm ổ, mẹ chồng tất bật từ A - Z, từ cháo lão, cơm nước, tã bỉm... Tôi mổ đẻ, mẹ đẻ lại ở xa nên chủ yếu toàn mẹ chồng lo lắng. Chồng tôi tạt vào viện với vợ có một lần rồi đi mất hút.
Ba tháng đầu sau sinh, tôi không phải làm bất cứ việc gì ngoài cho con bú. Việc bế con, cho con ngủ mẹ chồng cũng làm hết vì bà sợ tôi đau lưng. Tôi cũng chưa phải thức đêm một lần nào vì bà xua đi ngủ. Cháu khóc, đòi ăn, bà lo hết.
Con tôi càng lớn, chồng tôi càng tệ hại. Anh chẳng buồn đi làm ăn gì nữa, suốt ngày gây gổ, đánh đập và nã tiền vợ, tiền mẹ.
Khi con tôi gần 1 tuổi, chồng tôi nghe đâu còn giao du với bọn xã hội đen giang hồ. Anh về nhà chửi bởi, mắng mỏ tôi không thương xót. Con tôi cứ nhìn thấy bố là khóc. Mỗi lần như thế anh lai gầm lên: "Loại con mất nết".
Tôi sống hờn tủi, mỏi mòn,... chẳng đêm nào không khóc thầm, khóc vụng.
Thời gian gần đây, chồng tôi đi biền biệt, nghe đâu anh đang cặp với một ả gái bán hoa. Họ sống với nhau như vợ chồng.
Vì quá cô đơn nên tôi chuyển sang ngủ cùng mẹ chồng. Bà thương tôi, đêm nào nằm tỉ tê, bà cũng đả đông, con còn trẻ lắm, hay bắt đầu lại từ đầu đi. Tôi không hiểu, hỏi lại, mẹ chồng nói, vì con trai bà mà tôi phải khổ, bà thấy rất đau lòng. Giờ con trai bà coi như bỏ đi rồi, tôi hãy ly hôn rồi sống thật vui vẻ, có như thế bà mới yên tâm được.
Mấy ngày liền, hôm nào mẹ chồng cũng nói vậy với tôi. Sau đó, cả hai mẹ con lại ôm lấy nhau sụt sịt khóc.
Tôi nghĩ nhiều về lời mẹ chồng nói, thực ra chuyện ly hôn cũng không phải tôi chưa từng nghĩ đến nhưng còn quá nhiều vướng bận. Tôi thương con còn nhỏ, thương mẹ chồng già ốm lại quá tốt với tôi. Tôi nên làm sao bây giờ đây?