Mất vợ mãi mãi, tôi hối hận vì không làm được điều này cho cô ấy...

Thấy tôi về, vợ nặng nhọc mở mắt ra rồi mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt thốt lên yếu ớt: “Anh về rồi à, anh có thể ôm em một lần được không?”. Chợt nhận ra không rõ bao lâu rồi tôi không ôm vợ vào lòng…

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Tôi cứ mải mê với công việc và những thú vui bên ngoài mà quên mất người vợ luôn âm thầm hi sinh cho mình. Đến khi hối hận thì mọi việc đã quá muộn màng, tôi đã mất vợ mãi mãi.

Cách đây mấy tháng tôi có nghe vợ kêu đau đầu nhưng vì chủ quan cứ nghĩ là cô ấy chỉ bị đau đầu thông thường thôi nên tôi bảo cô ấy mua thuốc giảm đau để uống. Sau lần đó tôi cũng chẳng mảy may hỏi thăm quan tâm vợ chuyện đó nữa.

Tôi nghĩ cô ấy đủ khôn lớn để có thể tự chăm sóc mình. Nếu ngày trước đêm nào vợ chồng cũng ôm nhau xem phim nói chuyện vui vẻ thì giờ đây chúng tôi quá bận rộn với mọi thứ. Tôi muốn lên chức nên phải đi tiếp khách tùy lụy người ta nhiều, còn vợ thì buồn phiền khi chồng cứ đi sớm về khuya ít quan tâm tới vợ con.

Nhiều lúc vợ nhẹ nhàng góp ý nhưng lúc đó tôi chỉ thấy cô ấy thật phiền và không tâm lý, làm vợ mà chẳng biết cảm thông cho chồng. Vợ người ta thì ủng hộ động viên chồng đằng này vợ mình thì chỉ muốn chồng về sớm và quây quần bên vợ con mà thôi.

Tôi cứ mải miết với tham vọng của mình như vậy, tôi trở nên khô khan. Tôi không còn là người chồng lãng mạn như xưa kia nữa. Cô vợ xinh tươi của tôi đang ngày trở nên ít cười nói và trầm buồn hơn.

Dạo gần đây tôi nghe vợ kêu mệt, đáng lẽ ra tôi phải đưa vợ đi khám. Nhưng vì bận nên tôi cứ bảo cô ấy mua thuốc thông thường để uống, tôi quá vô tâm và chủ quan.

Một hôm đang đi tiếp khách hát hò với bạn bè, thấy vợ gọi tôi nghĩ chắc lại bảo chồng về vì thế nên tôi không nghe máy. Tôi để im lặng, 11 giờ 30 bước ra khỏi quán hát. Tôi cầm điện thoại lên thấy 21 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn: “Anh à, em mệt quá, cứu em với”.

Tôi phi xe như bay về nhà, về tới nơi thấy con đang ngồi khóc bên cạnh mẹ. Còn vợ tôi ngất lịm ở cầu thang, con tôi mới gần 5 tuổi nên nó chưa ý thức được việc gọi người cầu cứu.

Thấy tôi về, vợ nặng nhọc mở mắt ra rồi mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt thốt lên yếu ớt: “Anh về rồi à, anh có thể ôm em một lần được không?”. Tôi khóc ôm chặt lấy vợ trong lúc chờ xe cấp cứu đến: “Anh sai rồi, anh xin lỗi”.

Cô ấy không nói gì nữa rồi lịm đi. Chợt nhận ra lâu lắm rồi tôi không ôm ấp vuốt ve vợ, cái điều mà trước đây ngày nào tôi cũng làm. Vợ tôi bảo vòng tay chồng là nơi ấm áp và bình yên nhất quả đất này, chỉ cần có nó cô ấy có thể buông bỏ mọi u phiền. Nhưng giờ đây nó không còn tác dụng gì nó rồi.

Tới bệnh viện thì cô ấy mất, bác sĩ bảo cô ấy có 1 khối u trên não, cộng với bị ngã va đập mạnh nên nó bị vỡ ra. Tôi như kẻ mất hồn, sau đám tang của vợ tôi đọc được nhật ký của cô ấy. Trong nhật ký, cô ấy viết toàn những lời yêu thương dành cho bố con tôi.

Ngày lại ngày nhật ký của vợ luôn có dòng chữ: “Giá như hôm nay ông xã về sớm và ăn cơm với mẹ con em thì tốt quá… Dạo này ông xã không còn có thói quen ôm em nữa, thực sự em buồn lắm anh à!”… Tôi là một gã chồng vô tâm, tôi đã đánh mất vợ mãi mãi. Tôi cứ mù quáng chạy theo những thứ phù phiếm bên ngoài mà chẳng hề để ý đến người thân bên cạnh.

Khi tôi chia sẻ những dòng này tôi chỉ mong nhưng ai đang có vợ con và gia đình, xin các bạn hãy trân trọng nhưng gì mình đang có. Đừng để đến khi mất vợ rồi mới hối tiếc như tôi.

Theo Blogtamsu

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ