Người phụ nữ được gọi là "ND" này, đã phải để đứa con 15 tháng tuổi ở lại với mẹ mình trong ngôi nhà đó. Chồng chị cũng vẫn sống ở chỗ này.
Chị ND đã phải chịu đựng những lời lăng nhục và các hành vi thượng cẳng chân hạ cẳng tay từ chồng nhiều năm. Hiện, chị đã ly dị chồng và đệ đơn yêu cầu chính phủ cung cấp thêm nơi trú ngụ phù hợp cho những phụ nữ bị bạo lực.
"Tôi muốn rời khỏi đó nhưng không thể tìm được bất cứ chỗ nào tiếp nhận cả mình lẫn mẹ và con. Chúng tôi không có chỗ nào khác để đi và tôi cũng không thể bỏ con hay mẹ mình được. Tôi thử thuê một nơi nhưng quá đắt. Hơn nữa, khoản vay mua nhà đứng tên tôi nên tôi không có nhiều lựa chọn. Một ngày, tôi lặng lẽ biến mất và chồng tôi không để ý gì", chị kể lại.
Chị ND quen chồng qua vài người bạn chung khi 18 tuổi. Chồng lớn hơn chị 4 tuổi và từng thích rượu bia nhưng xuất thân từ một gia đình tốt. Hai người hẹn hò 13 tháng trước khi cưới và chuyển tới ở nhà của chị. Sau 6 tháng hạnh phúc, chị bắt đầu phải nghe những lời sỉ nhục từ chồng. Mỗi khi uống rượu, anh ta chửi bới rồi đánh đập chị. Một lần, anh ta bảo chị đến quán rượu đón mình nhưng sau đó đã tự lái xe và chèn lên chân chị. Lần khác, anh ta tròng cổ chị bằng một chiếc thòng lọng, buộc vào ôtô của mình rồi kéo lê trên mặt đất.
Chị ND đã phải trốn chui trốn lủi trong chính ngôi nhà của mình suốt 18 tháng để tránh bị chồng bạo hành. Ảnh: Bordermail.
Khi mang thai 8 tháng, chị phải nhập viện vị bị thương nghiêm trọng đến mức bố chồng chị tức giận nói ông muốn "tự tay thiêu con trai mình".
"Tôi đã tự hỏi vì sao lại như vậy. Có lẽ tôi nên cư xử khác, hay do tôi được nuôi dạy không giống anh ta, hoặc anh ta không muốn trở thành bố và đổ nỗi tức giận lên đầu tôi. Tôi thực sự không thể hiểu nổi lý do gì khiến anh ta làm thế", chị ND nói.
Giọt nước tràn ly khi người chồng đánh vợ bất tỉnh rồi tự nhốt mình trong phòng ngủ cùng con. Chị ND đã quyết định biến mất và bắt đầu sống, ngủ dưới gầm ngôi nhà. Chị trốn ở một góc - nơi tránh được gió, mưa nhưng phải chịu đựng rác rưởi và côn trùng.
Khi nghe tiếng chồng đi làm vào buổi sáng, chị sẽ đợi 15 phút rồi đi ra để tắm, ăn và nhờ mẹ giặt, phơi đồ cho mình, trước khi lấy xe từ gara nhà hàng xóm và đi thẳng tới chỗ làm.
"Tôi luôn cảnh giác, luôn lắng nghe, luôn nhìn ngó xung quanh. Tôi giống như một kẻ phải đi tìm thức ăn trong hoang dã, không lúc nào được yên bình. Tôi vẫn ôm con và cho con ăn nhưng luôn trong trạng thái căng thẳng. Khi ru con ngủ, tôi như đang trong cuộc đua đường dài, muốn hụt hơi", chị chia sẻ.
Chị gái của chị ND và mẹ đỡ đầu của chị luôn đảm bảo trong nhà được dự trữ đầy đủ đồ ăn. Chồng chị không hề hỏi những đồ tạp hóa này từ đâu ra, hay cố gắng tìm kiếm, gọi cho chị.
"Tôi vẫn làm việc, kiếm tiền, trả các hóa đơn và khoản vay mua nhà, làm mọi thứ như một người bình thường vẫn làm nhưng tim thì lúc nào cũng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Điều giúp tôi tiếp tục mọi thứ là ý nghĩ "sẽ không mãi thế này đâu, sẽ có cách". Trước khi gặp anh ta, tôi là người mạnh mẽ và khi hành hạ tôi, anh ta vẫn không thể hủy hoại tôi được", chị kể.
Sau khi nhận ra chồng mình sẽ chẳng bao giờ rời khỏi ngôi nhà này, chị đã nảy ra một kế hoạch. Chị đợi tới khi anh ta ra ngoài vào một sáng chủ nhật thì mua những chiếc khóa mới cho các cửa trong nhà và dồn tất cả vật dụng của chồng vào một chiếc túi rồi gửi xe taxi chở chúng tới nhà bố mẹ anh ta. Khi người đàn ông này trở về vào sáng sớm hôm sau, anh ta la hét suốt 40 phút trước khi rời đi.
Trong vòng vài tuần sau, chị ND nhận được tin nhắn và cuộc gọi từ chồng cũ, hứa sẽ thay đổi. Anh ta lái xe ngang qua ngôi nhà và nhìn chằm chằm vào đó. Chẳng bao lâu sau khi chị ND đưa đơn ly hôn, anh ta biến mất. Nhưng hậu quả từ những trận bạo hành anh ta gây ra cho vợ thì vẫn còn. Chị ND liên tục phải chịu đựng các vấn đề về sức khỏe sau những lần bị chấn thương mà không được điều trị và phải nhờ người tìm thuốc chữa cho cú sốc mình đã trải qua. Thậm chí nhiều năm sau, chị vẫn khóa cửa ngay lập tức khi về đến nhà và kiểm tra từng phòng trước khi có thể ngả lưng thư giãn.
"Nếu ai đó đến gần và giơ tay lên hay làm một cử động đột ngột, tôi sẽ lập tức nhảy ra xa chả kém vận động viên Olympic. Anh ta đã lấy máy lửa đốt lông mày của tôi và vì vậy nếu ai đó bật lửa gần tôi, tôi sẽ tránh xa ngay. Nhưng bây giờ tôi không sợ hãi. Tôi đòi hỏi, tôi hỗ trợ những người có hoàn cảnh như mình. Tôi không phải là nạn nhân hay một người sống sót. Tôi đã mạnh mẽ hơn chính mình", chị bày tỏ.
Chị ND nói rằng, dù hệ thống nhà tạm lánh chưa hoàn hảo, nó vẫn đóng vai trò quan trọng giúp người phụ nữ thoát khỏi bạo hành. Việc thiếu điều kiện sống thích hợp khiến nhiều phụ nữ cố chịu đựng cuộc sống không an toàn với kẻ gây bạo lực cho mình.