Tuấn yêu Lê, nhưng anh chưa bao giờ thôi cay cú bởi việc Lê đã không còn trinh trắng nữa khi đến với mình. Dẫu vậy, vì tình cảm dành cho Lê quá sâu đậm, nên cuối cùng Tuấn vẫn quyết định làm đám cưới với Lê, dặn lòng chấp nhận khiếm khuyết của người mình yêu và cố quên đi tất cả.
Nhưng lý trí nói vậy, còn cảm xúc của Tuấn thì chẳng dễ dàng được thế. Mỗi khi đến cuộc ái ân, Tuấn đều bị ám ảnh bởi suy nghĩ có người đàn ông khác cũng từng làm như thế này với vợ mình, hay tưởng tượng ra cảnh Lê đã từng chiều chuộng người khác ra sao. Để rồi khiến Tuấn phải đau đớn đẩy vợ ra, hoặc tức tối lao vào Lê như một con thú hoang, khiến Lê đau đớn cắn chặt môi chịu đựng.
Nhưng thường sau khi tỉnh táo, Tuấn lại thấy có lỗi với vợ mình. Anh lặng lẽ chăm sóc, bù đắp cho vợ và trách mình quá nhỏ nhen, ích kỷ. Vậy nên cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ cứ như biểu đồ hình sin lúc thăng lúc trầm không ngừng, kiểu như buổi ngày đang nắng ấm, tối về lại đón bão hay đêm nay đang giận nhau điên người, sáng mai đã lại cười nói vui vẻ, thấy yêu nhau ngập tràn. Mọi chuyện cứ như vậy trôi đi, dần dần Lê nhận ra Tuấn cũng đã bớt cộc cằn hơn xưa. Chuyện vợ chồng không còn là những trận đòn, nhiếc móc hay đay nghiến về quá khứ nữa.
Đặc thù công việc của Tuấn là đi làm ca, nên có những đêm Lê không đợi được chồng, bèn phải đi ngủ trước. Tuấn thi thoảng về nhà lúc 3h sáng, sau khi hết ca trực của mình, lại sẵn đang tỉnh, không buồn ngủ nên anh thường chơi game đến sáng, đợi vợ thức dậy đi làm. Lê đi làm rồi, Tuấn ở nhà lại chui vào chăn nằm ngủ, và đợi vợ đến chiều. Chính vì thời gian biểu không khớp với nhau, nên chuyện vợ chồng dạo gần đây có chút thưa thớt dần đi.
Rồi Tuấn thông báo với Lê chuyện sẽ về dự đám cưới của anh Dũng, một người bạn thân đang làm kỹ sư ở quê vào cuối tuần này. Tuấn bảo Lê sắm cho anh một cái áo sơ mi mới, rồi lôi dây chuyền mạ vàng to đùng từ lâu cất trong hộc bàn ra để diện cho oách. Lê thấy chồng mình xúng xính thì trêu đùa: “Khiếp, chồng đi đám cưới còn điệu đà hơn cả em.” Tuấn cười đáp: “Lâu không gặp nhau, anh phải cho bọn nó thấy mình vẫn phong độ chứ!” Đến sáng sớm ngày Tuấn lên xe về quê cách Hà Nội 100 cây số, Lê thấy đôi giày của chồng hơi bẩn một chút, còn tự tay lau cho sáng bóng lên, hãnh diện nhìn chồng chỉn chu bước ra khỏi nhà.
Chủ Nhật vắng chồng, Lê buồn buồn bật máy tính của chồng lên chơi, thấy skype của chồng tự nhiên đăng nhập. Lê bất ngờ vì không biết lâu nay Tuấn cũng dùng phần mềm này để chat với ai, trong khi chẳng bao giờ hỏi địa chỉ của vợ để add thêm. Lê vì hay mang laptop của công ty về dùng riêng nên chẳng mấy khi đụng vào máy tính của chồng. Tò mò, Lê lần danh sách trò chuyện, thấy chỉ có vài người trong đó, đặc biệt nhất là một địa chỉ được Tuấn lưu trịnh trọng là “Em”. Lê kéo rê chuột theo dõi những cuộc đối thoại từ trước giữa Tuấn và người này thì như chết sững khi phát hiện sự thật trong đó.
Họ đã bắt đầu làm quen, nói chuyện thường xuyên với nhau được gần một tháng nay. Tuấn nhận mình là một chàng trai chưa vợ, đang làm việc ở Hà Nội. Cô gái là sinh viên năm nhất, tóc dài thướt tha, ngây thơ, chưa yêu lần nào và còn trong trắng. Thì ra những lúc Lê đi làm, Tuấn ở nhà lại vào mạng tâm sự với nàng người yêu trong mộng của mình, hay những nửa đêm khi vợ đang ngủ say, Tuấn lại lấy lý do đang chơi game để tiếp chuyện bạn gái đang thức đêm học ôn thi.
Đọc những câu tán tỉnh của Tuấn dành cho cô gái đó mà Lê như muốn phát điên. Cô thấy tởm lợm cái hình ảnh một chàng trai có học thức, chín chắn, đáng tin và quan tâm chân thành đến người mình yêu mà Tuấn sắm vai vào khi tán tỉnh cô gái kia. Trái tim Lê còn thêm quặn thắt khi nhớ lại giọng điệu ấy cũng đã từng khiến mình xiêu lòng, và cay đắng cho rằng tình cảm Tuấn dành cho mình là hoàn toàn giả dối. Cô lao vào đọc thêm và phát hiện ra ngày hôm nay là cuộc gặp mặt đầu tiên giữa Tuấn và cô gái trên mạng đó.
Lê cầm lấy điện thoại gọi điện cho Tuấn, thấy tắt máy. Lê nhớ ra là điện thoại của Tuấn dạo gần đây cũng thỉnh thoảng không liên lạc được, khi Lê hỏi thì Tuấn bảo tắt máy để ngủ cho ngon giấc. Thì ra là Tuấn dùng thêm một số điện thoại khác để liên lạc riêng với nhân tình của mình. Lê như phát điên khi không biết làm thế nào để ngăn chồng mình lại được. Cô nóng lòng, lo lắng, đau khổ tưởng tượng ra cảnh Tuấn đang ngồi bên cạnh cô gái kia và không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô càng thấy cay đắng gấp bội khi thấy mình là kẻ ngu ngốc nhất trên đời, tự tay sắm sửa, lau giày, tiễn chồng đi ngoại tình …
Khoảng ba tiếng sau thì Tuấn mới có mặt ở nhà. Bước vào, anh thấy vợ mình đang ngồi rũ rượi trong góc phòng, khóc tưởng chừng muốn ngất đi được, trừng mắt nhìn anh. Tuấn hiểu chuyện gì đã xảy ra. Lê lúc này đã bình tĩnh hơn so với lúc phát hiện ra sự thật rất nhiều, bình thản hỏi chồng: “Tại sao?”. Tuấn lao vào ôm ấp, xin lỗi Lê, cầu xin được tha thứ, nói rằng anh chưa làm điều gì sai cả, chưa đi quá giới hạn. Nhưng Lê trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại một câu hỏi: “Tại sao? Tại sao?” rồi dùng hết sức đẩy Tuấn ra.
Cuối cùng, Tuấn đành phải lí nhí nói ra lý do khởi nguồn của mọi chuyện: “Vì anh không cam tâm khi chưa được trở thành lần đầu của người con gái nào cả. Anh cũng hận em vì đã dâng hiến cho thằng đó. Anh định sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ta sau khi xong việc. Nhưng anh thề, là anh chưa làm được gì cả…” Lê chua chát, bất giác nhếch mép cười mỉa mai cái sự đời, cười cho số phận nghiệt ngã của mình rồi hoàn toàn chìm vào câm lặng. Cô đã tưởng tượng mình sẽ cấu xé người đàn ông trước mặt nếu gặp lại, nhưng sao bây giờ, đôi tay cô cứng đờ, không muốn hơn thua gì nữa...
Theo afamily