“Làm vợ anh mệt đến vậy sao?“

“Cách duy nhất để duy trì một mối quan hệ, là luôn xem bạn có thể góp được gì vào đó, thay vì có thể nhận được gì từ nó”.

“Làm vợ anh mệt đến vậy sao?“
Chiều tan sở, những gánh hoa ngập tràn màu sắc níu lòng chị tìm về chút dịu dàng giữa bon chen đời thường. Rồi chị thấy nhớ da diết cái thời yêu thương ngọt ngào với những bó hồng đỏ thắm, những đóa hướng dương vàng tươi hay những buổi hẹn hò lãng mạn tự lúc nào đã chìm vào dĩ vãng.

Đã là dĩ vãng bởi hiện tại của chị đang là những buổi chiều cố gắng len mình giữa dòng xe hối hả ngược xuôi, làm sao về kịp giờ chợ, mua được thức ăn để chuẩn bị bữa chiều cho cả nhà. 

Mỗi một vòng quay trái đất của chị, đang là những chuỗi bận rộn bếp núc, con cái, nhà cửa và chịu thêm áp lực nặng gánh nơi công sở. Chị thấy mình không còn một đôi phút cho bản thân, thấy mình quá mệt mỏi với thân phận của một người vợ, một người mẹ. 

Sự thật là chị thấy mình lao tâm khổ tứ quá nhiều vì chồng, vì con. Chị thấy mình kiệt sức trong sự ràng buộc thân phận của một người vợ.

Rồi chị quay sang oán trách chồng của mình, khi anh không biết chia sẻ gánh nặng với chị, không biết dành cho chị những hạnh phúc bất ngờ trong ngày thường và khi đã tự lâu lắm, anh không còn khiến chị cảm thấy được yêu thương. 

Về cơ bản, chị thấy mình hoàn toàn không nhận được gì từ quyết định gắn kết cả phần đời còn lại với anh. Hay nói đúng hơn là chị thấy trong mối quan hệ vợ chồng, chị luôn là người cho đi, còn anh luôn là người chỉ biết nhận lại. Điều này chẳng phải thật sự rất bất công hay sao?

Chị đem những suy nghĩ này của mình giãi bày với chồng bằng thái độ ấm ức, bắt ép anh phải thay đổi, gào thét lên rằng anh phải quan tâm đến chị nhiều hơn, nếu không chị sẽ chẳng thể chịu đựng được nữa mà có ngày ra đi.

Im lặng và nhẫn nại nghe những lời trách móc dài đằng đẵng của chị, anh chỉ hỏi lại chị một câu: "Em này, làm vợ anh mệt đến thế sao?". 

Trong lúc đang bực mình tức giận, chị không nghĩ trước sau, đáp lại: "Phải, mệt lắm. Nên từ giờ anh làm hết đi, đừng chỉ sống cho bản thân mình, đừng ích kỷ như vậy nữa. Em quyết đình công!"

Chị không đùa, chị đình công thật. Mà anh vốn cũng là người đàn ông của gia đình, chỉ là chị không nhận ra, nên đây mới là cơ hội để anh thể hiện. 

Anh không đoái hoài gì đến sự tồn tại của chị nữa, lặng lẽ làm tất cả mọi việc trong nhà. Từ việc chợ búa, cơm nước, tắm cho con và dọn dẹp nhà cửa.

Chị đi làm về, ngồi yên trên ghế sofa quan sát bố con anh. Chị thầm ngạc nhiên khả năng quán xuyến gia đình của anh, rồi nhớ lại ngày nào chị từng yêu anh bởi cái sự chỉn chu, mẫn cán này đây. 

Chị thấy với anh, tất cả các công việc sao mà nhẹ nhàng đến thế. Anh làm việc nào ra việc nấy, gọn gàng hết chỗ nói. Mà không giống chị, lại chuyên gia bày bừa, làm rối tung hết mọi việc lên. 

Đến đây, chị cũng chợt nhớ là anh vẫn luôn phụ chị dọn dẹp lại đống chiến trường trước mỗi giờ đi ngủ hay chăm đọc sách cho con nghe trong lúc chị phân loại áo quần bỏ vào máy giặt. 

Những việc bưng bê nặng nhọc, hay sửa cái này cái kia trong nhà, đều là anh làm hết... Chị suy cho cùng nói là làm mọi việc trong nhà, nhưng cũng chỉ mấy việc đơn giản mà thôi.

Chị tự hỏi, chị trách anh ích kỷ, nhưng thật ra ai mới là người ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến những mệt nhọc của mình mà không biết ghi nhận đến những đóng góp của người kia?

Chẳng phải chị với anh đến với nhau bằng tình yêu, người con gái là chị từng nguyện dùng cả phần đời còn lại để yêu anh, để được sống vì anh và những đứa con của anh? 

Ấy vậy mà chị đã quên tất cả những mộng ước khi đó của mình, lại chỉ vì một đôi phút chạnh lòng riêng tư mà gom góp thành cơn bão lớn trong gia đình. Điều đó liệu có nên chăng?

Hay nếu cứ để anh làm hết tất cả mọi việc như vậy, thì chị chỉ còn là một người vợ bù nhìn thôi sao? Cứ ngồi nhàn rỗi đợi chồng phục vụ như thế này, liệu chị có đành lòng?

Thì ra, chị không muốn người đàn ông của mình lại vất vả đến thế, chị muốn anh là anh của những ngày trước đây. Chỉ cần anh vẫn vậy, vẫn là một người biết suy nghĩ trước sau cho gia đình, thi thoảng giúp chị việc này việc kia và song hành bên cạnh chị như một người bạn tri kỷ để chị có thể trút hết mọi vui buồn trong cuộc sống. Còn những việc trong gia đình, chị sẽ cố gắng để làm mà không so đo tính toán thiệt hơn.

Có một diễn giả nổi tiếng nào đó đã từng nói, "Cách duy nhất để duy trì một mối quan hệ, là luôn xem mình có thể góp điều gì vào đó, thay vì nhận được gì từ nó". 

Trong trường hợp của mình, chị thấy câu nói này quả thực đúng quá. Chị đã hiểu mình nên chọn thái độ nào để có thể là một người phụ nữ hạnh phúc. 

Đơn giản là xem mình có thể làm được gì cho gia đình, cho những người mình thương yêu thay vì luôn mệt mỏi tính toán việc sẽ nhận được gì từ họ.

Đêm buông xuống, vợ chồng chị thực sự đã sống trọn một ngày theo như yêu cầu đổi thay của chị. Nhưng chị không muốn những ngày tiếp theo cũng như vậy nữa. 

Chị chủ động ôm người đàn ông của mình, thủ thỉ anh nghe: "Anh này, làm vợ anh chẳng mệt chút nào cả. Em không cần anh phải thay đổi gì nữa, anh hãy cứ là anh như đã từng thôi nhé!".

Theo tienphong.vn

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ