Không thể yêu sau khi anh phản bội

Hai năm qua, chồng đã cố gắng rất nhiều như lời anh hứa, yêu thương vợ con, chia sẻ công việc, chăm lo con cái, vậy mà không đủ để bù đắp sự mất mát trong lòng tôi.

Không thể yêu sau khi anh phản bội

Tôi từng có một gia đình hạnh phúc tưởng như viên mãn, vợ chồng rất cố gắng để vun đắp, xây tổ ấm, nhà cửa đàng hoàng, hai con ngoan ngoãn, vợ chồng đều học hành thành đạt. 

Cuộc sống không phải quá sung túc nhưng khá đầy đủ vì chúng tôi đều cố gắng chăm lo cho nhau, cho gia đình, nhưng chuyện đó đã là quá khứ cách đây 2 năm rồi. Hạnh phúc ấy vỡ như bong bóng xà phòng bởi một phút yếu lòng của chồng trong lúc xa vợ con.

Hồi đó tình cờ phát hiện mình bị phản bội, tôi gần như phát điên. Chồng đã thú nhận, anh nói do thiếu kiềm chế nên đã phản bội vợ. Sau sự việc đó anh hối hận và hoàn toàn cắt đứt với cô kia, không còn vấn vương gì nữa vì cô ta cũng có gia đình, cô ta chỉ lấy chồng tôi để lấp chỗ trống chứ cũng không yêu thương gì. 

Tôi hỏi tại sao anh giấu chuyện này, anh trả lời biết tôi sẽ không tha thứ nên không dám nói, anh lúc nào cũng cảm thấy có tội với tôi.

Anh muốn cố gắng sống tốt hơn để chuộc lại lỗi lầm với vợ con, giờ tôi biết rồi anh thấy nhẹ lòng hơn. Tôi quyết định thế nào anh cũng chấp nhận nhưng cầu xin tôi tha thứ và cho anh cơ hội để làm lại vì anh chưa bao giờ hết yêu vợ con, không bao giờ anh dám nghĩ đến việc mất vợ con. 

Tôi như điên dại một thời gian dài và sau đó quyết định bỏ qua cho chồng vì các con cần có bố, vì chồng tôi vẫn yêu gia đình, vì bản thân tôi không dám bỏ chồng và vì cả nuối tiếc những gì chúng tôi đã phải rất cố gắng để có được.

Tôi giữ được gia đình, được bố cho các con tôi, nhưng hạnh phúc không bao giờ trở lại trong gia đình nữa. Chuyện đó đã qua 2 năm rồi nhưng tôi không thể mở lòng để yêu chồng, thời gian qua với tôi cuộc sống gia đình chỉ là nghĩa vụ, trách nhiệm. 

Chúng tôi vẫn cùng nhau mỗi khi có việc, đối với mọi người gia đình tôi vẫn là kiểu mẫu vì chúng tôi thống nhất giấu kín mọi chuyện. Thực sự là vợ chồng tôi chỉ nói với nhau những điều cần thiết, tôi không còn muốn chia sẻ với chồng mọi chuyện dù lúc trước vợ chồng rất hợp ý nhau, có thể tâm sự với nhau hàng đêm, có hôm đến 2-3h sáng mới đi ngủ.

Tôi cũng không thể ngọt ngào với chồng như trước, không thể thông cảm và hiểu cho công việc của anh, bản thân khắt khe hơn, khó chịu với anh hơn. 

Hai năm qua chồng đã cố gắng rất nhiều đúng như lời anh hứa, yêu thương vợ con, chia sẻ công việc, chăm lo con cái, nhưng tất cả những cái đó dường như không đủ để bù đắp sự mất mát trong lòng tôi dù có những lúc thấy chồng thật tội nghiệp, tôi cũng thấy thương anh rất nhiều.

Thực lòng tôi không hề có suy nghĩ hành hạ anh nhưng bản thân không thể làm khác được, lúc nào tôi cũng thấy chán nản, mệt mỏi. Tôi suy nghĩ rất nhiều, thấy không thể tiếp tục sống như thế này nữa, hoặc là tôi phải thay đổi, hoặc là chúng tôi ly hôn để giải thoát cho anh. 

Tôi đã nói điều này với chồng, anh khóc và nói tôi không cần làm gì cả, cứ sống theo đúng những gì mong muốn, miễn sao cảm thấy thoải mái là được.

Anh nói không giận, hiểu tôi đã phải cố gắng như thế nào để chấp nhận sự việc này. Được ở bên cạnh tôi, được cùng tôi chăm sóc các con là anh thấy hạnh phúc lắm rồi. 

Anh sẽ đợi, chỉ cần tôi không ghét bỏ thì dù thế nào anh cũng chịu đựng được, anh luôn yêu gia đình này, yêu vợ con. Để gia đình đến cảnh này là sai lầm của anh, anh không bao giờ từ bỏ gia đình, sẽ cố gắng đến cùng để được chăm sóc mẹ con tôi.

Thực sự rất lâu rồi vợ chồng tôi không tâm sự với nhau, tôi không mở lòng ra được và chồng gần như chấp nhận điều đó như là cái giá phải trả cho lỗi lầm của mình. Tôi nhiều lần tự vấn lòng mình, xem bản thân muốn gì, còn yêu chồng hay không nhưng không trả lời được. 

Phá vỡ gia đình thì thực lòng tôi không thể nhưng sống mà làm khổ nhau tôi cũng không muốn. Tôi thực sự bế tắc. 

Theo vnexpress.net

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ