Xung quanh bạn luôn có nhửng người vô cùng hạnh phúc và đạt được thành công mong muốn, bạn luôn tấm tắc khen ngợi họ và cũng mong muốn được như họ, bạn bắt đầu cố gắng hết sức, đặt ra mục tiêu cho bản thân mình dẫu biết mình chưa chắc có thể làm được, bạn cứ ngốc nghếch và tưởng rằng mọi người sẽ giúp bạn.
Mà khoan, bạn sẽ nghĩ thấu đáo hơn rằng mình cần giúp đỡ người khác trước tiên, rồi họ sẽ giúp mình. Bạn mù quáng tin tưởng họ quá nhiều, cho đến khi bạn thực sự cần sự nhờ vả của họ, bạn rất ngại khi phải nói ra, nhưng rồi khi bạn nói ra những điều mà bạn cần họ giúp, phải chăng bạn đang có một giây phút ảo tưởng.
Phải rồi, mọi người ai cũng chỉ sống cho mình họ mà thôi, họ sẽ kiếm ra vô vàn lí do trên trời dưới đất rồi nói những câu mang mục đích tránh né bạn, và rồi bạn là một lần ngốc nghếch nghĩ rằng:" À thì ra mình chưa đủ tốt để họ giúp mình?", bạn tiếp tục cố gắng và nghĩ rằng có lẽ lần tới họ sẽ giúp bạn! Hãy quên đi bạn à, đến một lúc nào đó bạn gọi họ, họ sẽ giả vờ không nghe bạn và làm ngơ bạn thôi.
Tin tôi đi, trong cuộc sống này, ai mà chẳng phải gặp phải những tình huống ấy một lần, thậm chí khi bạn có một người bạn thân, theo lí thuyết, bạn thân là gì? Đó là khi bạn thân thiết với một người bạn, bạn cho rằng đây sẽ là một người bạn mình sẽ tin tưởng và nói ra những tâm sự khi mình buồn, nó sẽ dễ dàng hơn là nói ra với một người bạn bình thường, phải không?
Tiếp đến bạn thân là không tính toán, không vụ lợi, luôn luôn sát cánh bên nhau, chia sẻ ngọt bùi? Thực tế ra khi bạn và người bạn thân ấy cho dù có thân với nhau đến cỡ nào, rồi đến một lúc nào đó, giận nhau hay có rắc rối gì đó. Bạn sẽ luôn là người chủ động xin lỗi và gỡ rối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại bạn có thực sự là người sai hay không, không đâu chỉ vì bạn muốn kéo dài mối quan hệ với người mà bạn thực sự yêu quý.
Bạn biết tác hại của việc làm ấy là gì không? Đó chính là bạn đã khiến cho người bạn ấy ảo tưởng rằng không có mình bạn sẽ sống vô cũng cô đơn, nghĩa rằng trong những hiểu nhầm sắp tới, người bạn ấy sẽ là người thứ lỗi còn bạn là người luôn chủ động xin lỗi. Nó thật không tốt chút nào! Vậy còn "à không tính toán, không vụ lợi, luôn luôn sát cánh bên nhau, chia sẻ ngọt bùi?" Thực tế ra, chẳng có cái gì có thể tồn tại khi không có tính toán cả bạn ạ, trên đời này không ai cho không ai gì cả, nó chỉ có thể được tính bằng thứ ngang giá hoặc nhỏ hơn một xíu thôi, đừng tưởng lúc mình buồn, nó bao mình một chầu thì lần sau nó buồn mà mình không đãi nó lại thì chắc chắn rằng thái độ của nó sẽ khác.
Bạn luôn sát cánh bên nó, chia sẻ ngọt bùi mọi chuyện, từ đi đâu cũng có nhau, đi ăn, đi học, hay thậm chí là ghét chung một đứa, bạn với nó tâm đầu ý hợp khi nói về đứa mà bạn ghét, thực tế ra thì đến một lúc nào đó thì cả hai sẽ chán với việc làm đó, cảm thấy chẳng việc gì phải như thế, chình vì thế hai từ bạn thân chẳng bao giờ là lí tưởng cả.
Đến một ngày bạn cảm thấy rằng mình như đang cô lập khỏi cái thế giới này vậy, bạn áp lức, bạn mệt mỏi nhưng chẳng có ai để nói chuyện cả, chẳng còn ai bên bạn cả, bạn luôn nghĩ rằng:"Đến một ngày cho dù cả thế giới có quay lưng với bạn đi chăng nữa thì sẽ có duy nhất một người sẽ bên cạnh mình?"
Đó là người yêu bạn, gia đình bạn hay đứa bạn thân của bạn? Lí thuyết thôi bạn à bởi chẳng có gì là mãi mãi, ngay lúc đó bạn khóc thật nhiều, gào thét thật nhiều và có những hành động làm tổn thương đến bản thân mình, thật đáng trách và thương hại! Vì giờ đây bạn biết ai là người sẽ bên bạn đến suốt cuộc đời không? Chắc hẳn chỉ có bạn, duy nhất bản thân bạn, xuất phát từ bản thân bạn và kết thúc cũng ở bạn, mọi thứ sẽ đi theo mỗi mình bạn và chỉ có bạn mới có thể an ủi và tự mình vượt qua khó khăn, vượt nên sự sợ hãi, bóng tối- người bạn đồng hành với bạn.
Đó là khi bạn yêu lấy bản thân mình! Bạn sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi bạn yêu thương lấy bản thân mình, bởi mình đã chịu đựng quá nhiều thứ rồi, đã đến lúc bạn quên đi tất cả mọi người và chỉ nghĩ đến bản thân mình, đó cũng là hạnh phúc nho nhỏ bạn tự tạo cho mình trong nhũng ngày đen tối của cuộc đời, " Không quan trọng nỗi buồn là gì mà quan trọng là bạn đã tự mình chấp nhận thất bại và nỗi buồn ấy như thế nào?"
Sưu tầm