Hai năm ly thân rồi nhưng tôi vẫn không muốn ly hôn

Tôi có thể làm mẹ đơn thân, không sợ điều tiếng, cũng không sợ sự cô đơn, nhưng không thể làm bố cho con trai mình được.

Hai năm ly thân rồi nhưng tôi vẫn không muốn ly hôn

Tôi và chồng cùng tuổi, trải qua hai năm yêu nhau thì cưới, đến nay chúng tôi đã trải qua 6 năm hôn nhân, vui vẻ có mà cãi vã cũng có. Chồng tôi là người tốt, có trách nhiệm với vợ con, đặc biết anh rất được lòng các chị em phụ nữ. Thực tình, từ ngày yêu đến tận khi cưới, tình cảm của tôi dành cho chồng không nhiều, tôi không yêu anh một cách mãnh liệt, thiết tha như nhiều phụ nữ khác. Tình cảm tôi dành cho anh nhẹ nhàng nhưng đồng cảm, còn anh ngược lại, yêu và chiều tôi hết mực, nhất là thời gian yêu nhau. Hiện tại, chúng tôi đã có một cậu con trai hơn 4 tuổi.

Vấn đề của chúng tôi bắt đầu nảy sinh từ khi anh tham gia một công ty đa cấp. Anh sa đà, đặt niềm tin mạnh mẽ vào nó, còn tôi ngược lại, thấy phi lý nên mỗi khi anh chia sẻ với cảm xúc rất quyết liệt thì tôi hờ hững không muốn tiếp nhận. Rồi anh nghỉ việc, sau này cũng nghỉ luôn công ty đa cấp mà quyết tâm ra kinh doanh ngoài. Mỗi lần anh làm gì cũng nói nhưng với tâm lý lo sợ vì tôi thường ngăn cản. Rồi khi đã quyết thì anh vẫn làm và tôi cản cũng không được nên lại thôi. Thay vì ủng hộ, tôi lại chọn cách thể hiện thái độ hờ hững.

Phải nói thêm là bên nhà anh cũng như bạn bè, rất nhiều người nói anh ảo tưởng, quá tự tin vào bản thân. Số nợ của anh ngày một nhiều lên, đến cuối cùng tôi cũng không biết hiện giờ anh nợ bao nhiêu, có thể 100, 200 triệu hoặc hơn. Với nhiều người, đây là số tiền nhỏ, nhưng với những người làm công ăn lương như tôi, lại đang thuê nhà, số tiền này tôi phải cố gắng trả trong 2-3 năm mới hết. Hơn một năm nay chúng tôi ngày càng trở nên xa cách. Anh thường về muộn, tôi và con ăn trước rồi đi ngủ, chỉ để phần cơm cho anh. Khi anh về ăn cơm rồi lại nghe đĩa CD về công ty đa cấp, ý chí làm giàu đến muộn. Vợ chồng chẳng mấy khi nói chuyện với nhau.

Rồi tôi cũng không còn muốn sống cuộc sống như vậy nữa, có nói anh hãy về quê một thời gian để chúng tôi cùng suy nghĩ về cuộc hôn nhân này. Dĩ nhiên, khi tôi nói vậy, bản thân cũng muốn mình nhìn nhận lại, cả anh cũng thế. Nhưng có một chuyện không may xảy ra, chú và dì của anh cần tiền vốn để đầu tư vào một công ty nào đó, tuy nhiên đã có dư nợ tại ngân hàng khác nên không thể vay thêm. Lúc này, anh đề nghị chúng tôi đứng ra vay vốn cho chú dì, vì có một thời gian chú dì đã giúp đỡ gia đình anh dưới quê. Chú dì không có con nên anh bảo sẽ giúp.

Cách đó khoảng 2 năm, tôi vì tin anh nên đã giúp chú dì vay một khoản nợ ngân hàng, nhưng lần này tôi không còn đủ niềm tin ấy nữa nên từ chối. Tại phòng công chứng, tôi cũng nói thực sự thấy rất rủi ro, lo sợ lỡ tương lai có vấn đề gì con tôi sẽ bấu víu vào ai để sống? Anh bảo tôi không ký đơn thuần là do không có niềm tin vào anh và vì chúng tôi không cùng chung suy nghĩ, vì thế cuộc hôn nhân này coi như chấm hết. Anh quyết định chia tay, dọn hẳn ra ngoài thuê nhà ở riêng, một hai tuần đến thăm con vài tiếng. Tình trạng đó kéo dài đến tận bây giờ.

Khi tôi nói cả hai đều có lỗi sai, hãy quay về đi, cùng nhau sửa chữa, cùng vì con mà xây dựng lại nhưng anh từ chối. Trước mặt nhà chồng, anh bảo chúng tôi hãy chia tay đi, anh không còn yêu tôi nữa. Nếu bây giờ tôi đi với ai, hẹn hò người nào đó, thậm chí ngủ với người khác anh cũng không quan tâm. Anh nói tôi hãy viết đơn để anh ký, còn nếu để anh viết thì con sẽ ở với anh, dĩ nhiên tôi không đồng ý.

Rốt cuộc, bây giờ tôi phải làm thế nào? Mỗi lần nhìn thấy con trai tôi lại thương con. Thời gian qua, sống có anh hay không có anh đối với tôi không quan trọng, tôi có thể làm mẹ đơn thân, không sợ điều tiếng, cũng không sợ sự cô đơn, nhưng tôi không thể làm bố cho con trai mình. Mặc dù rất nhiều lần tôi nói muốn cùng quay lại, cùng thay đổi nhưng anh từ chối và nói tất cả là do tôi chọn lựa trước, còn anh sẽ không bao giờ có chuyện quay lại với tôi. Anh nói, thà chết chứ không muốn với tôi, không muốn sống cuộc sống vừa nghèo vừa hèn như thế.

Nếu bạn hỏi tình cảm của tôi thế nào? Tôi thực sự không biết nói sao. Tôi không nhớ nhung, không kỳ vọng nhưng cũng buồn, có thời điểm tôi thấy chênh vênh. Tình trạng ly thân đã kéo dài 2 năm và tôi thấy đến nay mình ổn. Mẹ tôi nói, nhân khi còn trẻ hãy chia tay đi, ít ra còn có thể có cơ hội đi tìm hạnh phúc mới. Còn tôi, tương lai phía trước mịt mù, phải sống cô đơn hay hạnh phúc cả đời đều là số phận đã định, nhưng con trai tôi thực sự không muốn nó sống thiệt thòi trong cảnh bố mẹ chia đôi mỗi người mỗi ngả. Nên buông bỏ hay tiếp tục tình trạng này, tôi thực sự thấy bế tắc.

Theo vnexpress

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ