Chúng tôi kết hôn với nhau trên nền tảng tình yêu kéo dài hơn 3 năm. Anh là người hiền lành, chu đáo, cũng chính vì thế tôi chưa bao giờ mảy may nghi ngờ anh thay đổi.
Tôi là người phụ nữ khá năng động, tôi luôn nghĩ chỉ cần mình chăm chồng chăm con, chịu khó kiếm tiền, làm giàu, rồi vun vén tiền nong cho gia đình là chồng yêu, chồng quý. Cứ nghĩ, có được người vợ hiền lành lại biết kiếm tiền như mình, đi sớm về khuya như mình thì có chồng nào không yêu, không quý. Hóa ra tôi nhầm.
Vì vô tâm, suýt nữa tôi đẩy chồng vào tay người khác
Sinh con được 3 tháng, vì công việc quá bận không thể nghỉ lâu, tôi tìm người giúp việc chăm nom. Đến trung tâm, tôi được giới thiệu một chị hơn tôi 7 tuổi, nhìn dáng vẻ hiền lành tôi cũng ưng.
Thỏa thuận xong với trung tâm về công việc, lương, thưởng, sáng hôm sau chị giúp việc đã có mặt ở nhà tôi. Điều đầu tiên tạm yên tâm là chị gái trông thật thà, chất phác, nhan sắc trông rất bình thường nếu không muốn nói là còn dưới trung bình. Vậy cũng tốt vì tôi nghe qua nhiều chuyện về osin trẻ “cò cưa” ông chủ…
Chị Nhàn (tên người giúp việc nhà tôi ) khá nhanh nhẹn, sạch sẽ, biết chăm trẻ, nấu nướng cũng ngon.
Tin tưởng vào giúp việc, tôi thỏa sức làm việc đêm ngày, mỗi tối đi làm về, thấy con đã ngủ, nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, tôi rất yên lòng.
Chị nấu ăn cũng rất ngon, món nào không biết, tôi chỉ chỉ dẫn một vài lần là chị làm thành thạo, thậm chí còn chịu khó bày biện, trang trí món ăn rất bắt mắt. Nhiều lúc ngồi vào mâm cơm, chồng tôi phải xuýt xoa vì mâm cơm không có món sang trọng nhưng trông rất ngon lành, “rất được cơm” từ mà chồng tôi hay dùng để chỉ sự hài lòng của anh với việc bếp núc của tôi trước đó.
Cũng may là tôi sớm nhận ra
Tôi quá vô tâm mà không để ý thấy thái độ đặc biệt của chồng với chị giúp việc. Tôi cũng không nhìn thấy, ngày càng chị càng trẻ ra, đẹp hơn.
Một ngày ở nhà vì ốm mệt, tôi nằm ở sô pha, chồng và chị giúp việc nấu cơm trong bếp. Thực ra đấy không phải việc của anh, nhưng là anh tự vào giúp chị, nhìn họ vui vẻ cười đùa, tôi bỗng dưng chột dạ.
Rồi chơi với con trai 2 tuổi, tôi ngỡ ngàng nhận ra thằng bé nói đặc giọng vùng miền, dù vợ chồng tôi là người Hà Nội gốc.
Sau đó mấy ngày, tôi bàn với chồng cho giúp việc nghỉ, tôi xin xuống làm văn phòng để có thời gian dành cho gia đình hơn. Chồng tôi có vẻ tiếc, nhưng anh cũng không phản đối, cũng may sự việc chưa đi quá đà.
Tôi đã hiểu, đàn bà dù có giỏi đến mấy thì cũng nên quan tâm gia đình, chồng con. Tôi quá chủ quan, quá vô tâm, thiếu chút nữa thôi tôi đã đẩy gia đình này đi quá xa rồi.