>> Ông trùm giang hồ đất Cảng nuôi côn đồ thách thức công an - Kỳ 1
Nên xuất thân từ “nghề 2 ngón” – trộm cắp vặt. Với dã tâm và bản tính hung hãn, Nên trở thành “hung thần” ngay trong lòng thành phố đông dân. Đến bây giờ, những giai thoại đại loại như: Ban ngày, Nên cho đàn em xông vào nhà người khác cướp tiền, cướp sòng bạc, đánh người ngay trước mặt công an.
Thậm chí, còn chỉ mặt công an và quát: "Pháp luật là tao đây này!...". Thế là Nên trở thành giang hồ cộm cán. Chỉ trong vòng vài năm, từ những đồng tiền bẩn thỉu kiếm được do hoạt động tội phạm, Nên trở thành kẻ giàu có. Khi đó, xe máy là tài sản lớn của nhiều gia đình thì Nên đã sử dụng xe hơi để đi cướp sòng bạc. Ngoài nhà ở số 112 đường Lạch Tray, Nên còn có tiền mua 5 căn hộ ở mặt đường ngay sát cạnh nhà. Y phá những ngôi nhà mới mua làm xưởng sửa chữa ô tô.
Cưu mang và chỉ đạo cướp, giết
Cu Nên và đồng bọn. |
Trong nhà Nên lúc nào cũng có ít nhất 6 đệ tử trung thành, túc trực, chờ nhận lệnh của Nên là đi bắn, chém, cướp, giết.
Đinh Đình Tuyển, Đinh Văn Lĩnh – tức Linh cu, Phạm Văn Tùng, Vũ Quang Dũng, Nguyễn Anh Tuấn, Phạm Quang Lợi, Trần Thanh Sơn, Nguyễn Văn Thắng… Tất cả những tên mà Nên cưu mang, nuôi ở nhà đều “đầy mình tội lỗi” với những tiền án, tiền sự chi chít về các tội: Cố ý gây thương tích, giết người, đánh bạc, cướp…
Với đệ tử, Nên có cách dạy riêng, tới mức mà nhiều đệ còn hơn “thầy”.
Cụ thể, Linh cu, chắc chắn “cao thủ” hơn “thầy” trong môn bắn súng. Linh sử dụng súng thành thạo cả 2 tay. Linh liều lĩnh và dao búa hơn Nên khi mà y phê thuốc. Nên biết sử dụng hàng “trắng” để “điều khiển” quân nhưng không hề dính dáng gì đến nó.
Tuyển bị coi là “đầu đất” dù đẹp trai, cao to. Đinh Văn Tuyển trở thành tay chân đắc lực của Nên bởi lóa mắt vì tiền bạc. Nhà Tuyển ở phường Vạn Hương, quận Đồ Sơn. Cả gia đình Tuyển làm nghề đi biển. Tuyển cũng xuất cảnh trái phép sang Hongkong và ở cùng trại tị nạn với vợ chồng Nên.
Theo tài liệu lưu trữ, trong tất cả 8 vụ cướp, giết, cố ý gây thương tích do Nên chỉ huy, Tuyển và Linh cu thực hiện tội phạm "tích cực" nhất. Sẵn mang trong mình sự bất mãn, nên khi Nên xưng bá, Tuyển không ngần ngại xin làm đệ tử.
Tuyển ở hẳn nhà Nên, được Nên giao cho “trọng trách” là tổng quản về an ninh. Tức đảm bảo an toàn tính mạng cho mọi người thân trong gia đình Nên. Tuyển được Nên giao cho sử dụng súng nhiều nhất và biết nhiều chỗ để súng trong nhà.
“Đệ” bị chém, giết người trả thù
Nguyễn Hoàng Nam đi xe đạp ở đường Nguyễn Đức Cảnh, va chạm với anh Đinh Văn Tuyển đi xe máy. Nam gọi điện về cho cậu Nên. Nam và anh Tuyển được công an phường An Biên đưa về đồn giải quyết.
Nên cử đám đàn em đem theo vũ khí là lê AK, đến xem như thế nào? Thấy Nam gọi điện về cho gia đình, anh Tuyển cũng gọi. Luân là cháu anh Tuyển ngồi ở công an phường An Biên nhìn nhau với Đinh Đình Tuyển - đệ tử của Nên.
Đình Tuyển cho rằng Luân nhìn đểu nên ra quán nước cạnh công an phường ngồi chờ. Thấy Luân ra, Đình Tuyển dùng lê AK đâm vào mông Luân. Luân dùng ghế ở quán nước đánh lại. Công an phường phát hiện, can thiệp kịp thời, hai bên chạy tứ tán.
Cùng lúc đó, 2 bên đều có người đến hẫu thuẫn, xem va chạm thế nào? Thế là hỗ chiến. Đàn em của Nên là Dũng bị người của Văn Tuyển chém vào mặt, còn Luân bị chém Đình Tuyển, chém vào đầu, bị thương, máu chảy nhiều. Luân chạy vào công an phường và được đưa đi cấp cứu.
Nên đến thăm Dũng, thấy vết chém ngang mặt, phán một câu xanh rờn: “Thế này thì không được rồi, chúng nó khinh cho. Chúng mày vào bệnh viện xem có bọn nó không thì đâm chết nó đi…”.
Nên đèo vợ đi trên chiếc xe máy Ribeo đến cổng bệnh viện Việt – Tiệp ngồi ở quán nước “xem”. Đám đệ tử của Nên vào trong khoa Cấp cứu của bệnh viện, tìm nhưng không thấy Luân. Tất cả ra ngồi quán nước chờ.
Lúc đó là 22h đêm, anh Trần Anh Tuấn và Nguyễn Quốc Vinh đến bệnh viện thăm Luân. Nhìn thấy Lĩnh – tức Linh cu, đệ tử Nên, anh Tuấn hỏi thăm. Lĩnh không trả lời và hô “Nó đây rồi” và cầm lê đuổi anh Tuấn. Vợ chồng Nên đứng đó chứng kiến.
Anh Tuấn khẳng định: “Các anh nhận nhầm người rồi. Tôi không liên quan gì, tôi chỉ là bạn của Luân. Biết tin Luân nằm viện, đến thăm”. Nên không động lòng, thấy anh Tuấn chạy, hô: “Đứng lại”. Đệ tử đâm anh Tuấn gục ngã xuống đất, Nên hô: “Thôi”.
Do gây rối trật tự nơi công cộng, đệ của Nên bị triệu tập đến công an phường Lạch Tray. Đi đánh bạc về, Nên xông thẳng vào tận trụ sở Công an phường giải cứu cho đồng bọn. Khi công an phường ngăn chặn hành vi vi phạm của Nên, đã không tuân thủ, hắn còn dơ súng, và nói: “Không thả đệ của tao, tao bắn”. Đồng chí phó trưởng công an phường ra can thiệp, Nên tuyên bố: “Muốn ăn axít à? Đẹp trai thế mà có khuôn mặt biến dạng thì cũng hay ấy nhỉ?”
Chuyện khác được đồn như sau: Chị gái Nên khá ghê gớm với lối xóm. Từ những mâu thuẫn nhỏ, chị gái Nên đã xô xát với người hàng xóm. Người hàng xóm của chị gái Nên làm cán bộ Ban Tuyên giáo TP. Hải Phòng. Biết thế nhưng Nên vẫn chỉ đạo đàn em đánh trọng thương vị cán bộ này. Đám đệ tử đánh xong, Nên vỗ ngực tuyên bố: Pháp luật là tao. Tao là pháp luật đấy!
Góp vốn để … cướp
Nên có rất nhiều tiền từ đánh bạc, cướp bạc. Thật ra, Nên là tay cờ bạc thấp nhưng chuyên “giở ngón” góp vốn để cướp. Nếu chủ tẩy không đồng ý cho góp vốn, Nên cho đàn em “quậy tới bến” đến mức chủ tẩy đó không thể “làm ăn” gì được. Cùng đàn em trên xe hơi, Nên trịnh thượng vào sòng bạc góp vốn - đóng tẩy.
Con bạc thường, đóng tẩy vài triệu thì Nên chỉ vài chục nghìn nhưng khi thắng cửa, Nên đòi đủ tiền thắng của người đặt tẩy cao nhất. Nên còn “củ chuối” tới mức, yêu cầu chủ tẩy kiểm tra “tư cách con bạc”, cho con bạc tự khai tiền. Con bạc nào có từ 50 triệu đồng trở lên mới được vào sòng.
Thiếu một nghìn, Nên cho đàn em tịch thu hết số tiền vì “tội” “khai báo không thành khẩn”, chỉ có 49, 999 triệu đồng mà dám khai là 50 triệu. Trong khi, Nên chỉ có vài triệu trong túi để phục vụ nhu cầu cá nhân của y và bọn đàn em trong quá trình di chuyển và “hành nghề”.
Tại các sòng bạc ở Kiến An và Thủy Nguyên, Nên đã vừa đánh bạc, vừa cướp bạc được rất nhiều tiền. Nên cướp trắng trợn trước mặt các con bạc, đem tiền ra xe hơi, ung dung đi về trung tâm thành phố mà không gặp bất kể trở ngại nào. Hẳn nào, khi bị bắt, khám nhà Nên, cơ quan công an thu giữ được nhiều chục nghìn đô Mỹ, nhiều lượng vàng…Vợ Nên thì khai, đó là tiền bán xe hơi.
Mảng sáng bên cạnh miền tối
Nhiều người trong cuộc thừa nhận, trong giới giang hồ cộm cán của Hải Phòng cùng thời và đến bây giờ, Cu Nên là đứa con có hiếu với bậc sinh thành nhất. Nên xưng hùng, xưng bá, chém giết ở ngoài nhưng về đến nhà, Nên rất sợ người thân của mình bị đau. Con sử dụng dao, vô tình bị đứt tay, chảy máu, Nên thương con, mắng vợ…
Mẹ Nên già yếu, hàng ngày Nên bưng cơm tới tận giường mời mẹ ăn. Lúc mẹ ăn, Nên ngồi chuyện trò với mẹ. Mẹ ăn xong, Nên lấy khăn để mẹ lau miệng. Đi thì chớ, về đến nhà, Nên giành vợ việc chăm mẹ.
Ông Trần Hữu Khoát, thẩm phán tham gia xét xử vụ án Phạm Đình Nên và đồng bọn giết người, năm 1995, cho biết: Khi ra tòa, Nên có thái độ ngang ngược, luôn thách thức cơ quan thực thi pháp luật. Nên không nhận tội. Thái độ khai báo không thành khẩn. Cái gì cũng không biết, không liên quan. Tại tòa, Nên quay mặt về phía sau nhìn vợ, nhìn mẹ…
Chủ tọa tuyên án tử hình, Nên giật mình quay lại phía sau tìm mẹ. Lúc ra xe về trại, Nên tranh thủ quỳ lạy mẹ lần cuối. Vừa lạy mẹ, Nên vừa khóc, xin mẹ tha thứ. Cảnh tượng lúc này rất xúc động.
Trong những ngày chờ thi hành án, ở phòng biệt giam, Nên mơ về cuộc sống lương thiện có mẹ, có vợ và những đứa con. Nên đã làm thơ, nhan đề “Đêm lạnh trong tù” gửi vợ, ao ước được trở về với cuộc sống nghèo khó mà lương thiện: "Trong phòng lạnh anh nhớ về dĩ vãng / Nhớ vợ hiền và đứa con thơ / Nhớ mái nhà tranh dột nát năm nào / Giờ thân tội tù như chim lồng cá chậu / Em ơi, trại giam T16 là nơi ghi dấu / Tình chồng, nghĩa vợ...
Đầy người thành tích bất hảo nhưng Cu Nên lại hâm mộ bóng đá đến mức cuồng nhiệt. Ngày ấy, cứ đội Công An Hải Phòng du đấu ở đâu là y cố đi theo cổ vũ bằng được. Một lần, đội bang hắn yêu thích lên Hà Nội thi đấu với đội Công an Hà Nội. Cổ động viên 2 bên khích bác nhau, không chịu nổi kiểu nói “trọc ngoáy” người Hải Phòng, Nên trợn mắt, vằn đỏ, phanh ngực áo chỉ tay về phía cổ động viên Hà Nội thách: “Thích thì vào đây, bố tiếp từng thằng một...”.