Tôi sinh ra trong một gia đình danh giá, giàu có và là con gái Hà Nội gốc.
27 tuổi, tôi có đủ thứ, từ công danh, sự nghiệp, giàu sang cho tới một gia đình hạnh phúc. Chồng tôi bây giờ là mối tình kéo dài từ hồi còn là sinh viên.
Anh là người miền Trung, học hành giỏi giang, vừa ra trường đã xin được việc trong một tập đoàn lớn. Cũng chính vì thế, nên khi tôi đưa anh về ra mắt, bố mẹ tôi không phản đối, dù trước đó, mẹ tôi đã từng cấm tôi yêu xa và người không có học hành ổn định.
Thú thực, dù tôi thật lòng yêu anh và luôn mong muốn được chung sống cả đời hạnh phúc bên anh, nhưng bản chất tiểu thư đỏng đảnh vẫn còn trong tính cách tôi. Tôi không phủ nhận việc rất hay mè nheo, ăn vạ và làm mình làm mẩy với chồng.
Ngược lại với tôi, chồng tôi là người rất mực hiền lành, yêu thương chăm lo cho tôi từng li từng tý. Nhà tôi có điều kiện nên khi mới kết hôn, bố mẹ tôi ngỏ ý muốn mua cho vợ chồng tôi một căn hộ chung cư nhưng chồng tôi không đồng ý, anh nói nhất định sẽ lo được cho tôi, không để tôi phải khổ.
Tôi thấy anh rất nỗ lực, ngoài công việc chính còn nhận các dự án ngoài. Sau vài năm, anh cũng mua trả góp được một căn hộ khá đẹp. Tôi vẫn thầm nể phục chồng vì sự giỏi giang, có chí của anh.
Cuộc sống vợ chồng tôi cơ bản thì yên ả, hạnh phúc. Chỉ có tôi hay sinh sự, hờn dỗi nhưng chồng tôi thì chẳng bao giờ nặng lời lấy một câu. Cũng chính vì thế nên nhiều khi tôi được nước, quá đáng với chồng, bản thân tôi cũng biết như vậy, nhưng vì anh hiền quá nên tôi chẳng bao giờ sợ.
Nhưng giọt nước tràn ly, sức kiên nhẫn của chồng tôi có hạn. Một lần tôi đã quá lời hỗn láo với anh, vì không kiềm chế được, anh đã tát tôi một cái rất đau. Dù sau đó anh xin lỗi tôi hết lời nhưng vì quá giận chồng, tôi đã bỏ về nhà bố mẹ đẻ.
Chồng tôi đến tìm, xin lỗi bố mẹ nói muốn đưa tôi về, nhưng mẹ tôi bênh con gái, mắng chửi rồi đuổi anh về. Tôi cũng thấy có chút động lòng, nhưng nghĩ lại, anh là gì mà tát tôi, từ bé đến lớn, đến bố mẹ còn chưa đánh tôi cái nào.
Không ở với chồng tôi đâm buồn chán, hay tụt tạt lang thang đi bar chơi bời. Một lần vô tình gặp anh bạn đồng nghiệp ở đó, vì chán nên tôi uống hơi quá chén, trong cơn chếnh choáng say, tôi và anh ta đã đi quá giới hạn với nhau.
Quả thực, sau khi để xảy ra chuyện đó, tôi đã rất đau lòng và ân hận. Tôi thực sự không có ý định phản bội chồng, dù đấy là bí mật của riêng tôi, nhưng tôi rất sợ một ngày anh phát hiện ra.
Chồng hàng ngày vẫn gọi điện xin tôi tha thứ, anh hứa sẽ không bao giờ làm tổn thương tôi nữa. Trong lòng tôi cũng muốn về nhà với chồng quá rồi, bởi tôi biết nếu tôi làm quá thì gia đình tôi rất dễ có nguy cơ tan vỡ, nhưng từ hôm đấy, anh đồng nghiệp kia liên tục liên lạc với tôi quan tâm, rủ đi chơi này nọ. Tôi từ chối thì anh ta bắt đầu bóng gió nhắc lại chuyện hôm đó.
Tôi thực sự áy náy và khó nghĩ vô cùng. Nhỡ chồng biết được việc tôi đã gây ra khi vắng anh, anh có tha thứ nổi cho tôi không. Tôi thật sự sai rồi, tôi phải làm sao bây giờ đây?