Gửi chồng!
Vậy là sau tất cả cố gắng nỗ lực, em vẫn phải nhận về mình những lời cay nghiệt từ người em yêu thương nhất. Từ giờ sẽ không còn như thế nữa, em đã thề với lòng mình, ngày hôm qua sẽ là lần cuối cùng em khóc vì chồng.
Chúng ta đến với nhau hoàn toàn tự nguyện, chẳng ai ép buộc lừa dối ai cả, chồng còn là người chủ động cưa cẩm tán tỉnh em cơ mà. Vậy mà trong mối quan hệ này, em luôn là người chịu thiệt thòi.
Nhớ ngày yêu nhau, chồng lúc nào cũng chê em chân ngắn da đen, năm lần bảy lượt em buồn khóc, nói với chồng là nếu không thích thì thôi dừng lại, đi tìm người khác, thế mà chồng vẫn giữ em lại, rồi tiếp tục làm em đau lòng bằng những lời chê bôi như thế.
Em đã không đủ mạnh mẽ để dứt bỏ một người coi thường ngoại hình của mình (thực chất ngoài làn da nâu và vóc dáng hơi nhỏ, em vẫn được mọi người đánh giá là duyên, nét) thế nên em đã chịu đau khổ đến tận ngày hôm nay, gần tám năm cưới nhau.
Sau ngày cưới, em mừng vì chồng đã hiểu ra và không còn đay nghiến vì chuyện ngoại hình nữa nhưng đủ thứ chuyện xảy ra. Em hiểu rằng chồng lấy em không phải vì tình yêu mà vì em có đủ tiêu chuẩn để trở thành vợ.
Em còn trong trắng, ngoan ngoãn, có nghề nghiệp ổn định, gia đình căn bản và có thể hỗ trợ chăm sóc con cái mình sau này khi nó ra đời (vì nhà chồng ở xa và chồng thì thường xuyên đi công tác). Đấy, tất cả các "lợi thế" đó đã "giúp" em lấy được chồng.
Em luôn cố gắng, nỗ lực vượt quá cả sức khỏe và sức chịu đựng của mình, để làm tốt vai trò làm vợ, làm mẹ và sau này là con dâu khi mẹ chồng lên ở với mình. Mọi điều em làm tốt, chồng coi là đương nhiên, nhưng chỉ một việc em lỡ thì chồng ghi nhớ lại rồi đay nghiến chì chiết.
Trong khi mẹ chồng nhiều lần đối đãi với em không ra gì, chồng nói "Chẳng sao". Em sinh con đầu lòng, bố mẹ đẻ chạy ra chạy vào bệnh viện mang cơm cho con, giặt tã cho cháu, hầu hạ cả thông gia và con rể, rồi để lại em cho mẹ chồng để nhà chồng lấy tiếng thơm là chăm sóc con dâu.
Vậy mà khi em kêu đau (do mẹ chồng không cho bác sĩ tiêm thuốc giảm đau sau mổ cho em vì sợ không có sữa), mẹ mất ngủ bảo "Thôi im đi, đàn bà đẻ ai chả đau", rồi bỏ về nhà nghỉ ngơi. Em chưa có kinh nghiệm chăm sóc con, để con khóc, mẹ chồng mắng "Mày không cho nó ti à".
Lần sau con khóc em cho ti, mẹ chồng mắng "Mày cứ suốt ngày bắt nó ti thì nó chẳng khóc". Em chẳng biết làm thế nào cho hài lòng bà. Tiếng là lên chăm em nhưng mẹ đẻ em phải chăm mẹ anh từng li từng tí, còn bà thì hạch sách em mỗi khi có thể.
Em đi làm xa nhưng trưa phải chạy về nấu cơm cho bà vì nếu không nấu thì bà không ăn. Em chẳng dám kể với chồng, sợ chồng đi công tác xa lại phải suy nghĩ. Chỉ nhiều năm sau này, khi mọi việc bùng nổ vì con giun xéo lắm cũng quằn, em kể lại thì chồng nói em bịa đặt và chồng quay sang bênh mẹ chằm chặp.
Sau lần mình ly thân và suýt ly hôn vì mẹ chồng thì mẹ đã đỡ rất nhiều, vì bố mẹ chồng đều là đảng viên và được coi là gia đình mẫu mực trong làng nên rất sợ chuyện con cái ly hôn. Vậy là mẹ chồng không còn bắt ne bắt nẹt em nữa, vì em cũng không còn là một đứa con dâu cam chịu nữa, bà thuộc tuýp "mềm nắn rắn buông".
Đến lượt chồng, đã bao giờ chồng coi em là vợ chưa, hay thậm chí đã bao giờ chồng coi em là con người chưa? Nói với em hoàn toàn trống không, chỉ có ra lệnh và ra lệnh, có lần trước bữa nhậu của chồng với đồng nghiệp, chồng còn hét rất to với em "Là chó hay sao mà mũi thính thế".
Thậm chí cả chuyện ấy, em nhiều lần nói với chồng là em cảm giác như bị cưỡng hiếp, vì chồng chỉ biết có bản thân mặc em đau đớn. "Xong việc" chồng luôn nhăn mặt khinh bỉ vì cơ thể em không đẹp, rồi chồng lăn quay ra ngủ.
Còn chuyện bếp núc, nhà cửa, chồng chi li tới từng cen ti mét. Nếu chồng cũng chăm chỉ mà càu nhàu kêu ca thì em còn có thể hiểu, đằng này chồng lười đến nỗi chưa từng đụng tay vào nấu nướng, giặt giũ, rửa bát hay tắm cho con, nhưng cái gì cũng chì chiết vợ.
Vài lần em nói với chồng: Tại sao người không làm gì lại luôn kêu ca người phải làm mọi việc. Nếu không vừa ý thì chồng tự làm đi. Chồng nghe rồi cũng để đó, vẫn chì chiết và coi thường vợ, luôn sợ vợ "nhàn rỗi", làm không hết công suất.
Hôm qua, đỉnh điểm của mọi đỉnh điểm, chồng mắng em ti tiện, chồng đổi trắng thay đen mọi sự việc mà lẽ ra em phải có quyền giận chồng thì chồng biến hóa nó thành lỗi của em.
Em đáng bị như thế vì em làm chồng thất vọng? Chồng chửi em không ra một thể thống gì nữa, để em phải òa khóc trong phòng làm việc trước màn hình máy tính đầy những lời miệt thị xúc phạm của chồng.
Em luôn tâm niệm "Chắc kiếp trước em nợ chồng, thôi thì kiếp này em trả" và vin vào đó mà chịu đựng chồng, mặc cho bạn bè nói em ngu, khuyên hãy tự giải thoát đi. Em ngoan cố yêu chồng, chiều chồng, vì chồng mà biến thành một người nhu nhược, giờ thì hết rồi. Từ ngày lấy em về, chồng chưa từng chăm sóc em, chưa từng phải nuôi em một bữa, vậy chồng lấy quyền gì để hành hạ và xúc phạm em như vậy?
Em đã block chồng trên mọi phương tiện chat, trên trang cá nhân của em, đã xóa số điện thoại, cho dù ta vẫn sống chung. Em sẽ sống thanh thản, vui vẻ ngay trước mặt chồng, không nói thêm một lời nào với chồng nữa cho đến lúc chết.