Dù cố gắng đến đâu, mẹ chồng cũng xem tôi đứa con dâu nham hiểm

Dù cố gắng đến đâu, mẹ chồng cũng xem tôi đứa con dâu nham hiểm

Tôi lấy chồng năm 2006, đến nay đã được gần 10 năm. Biết mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng phức tạp, mẹ chồng tôi lại là một người phụ nữ vô cùng khó tính, nên 10 năm qua tôi luôn cố gắng để mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu không trở nên căng thẳng.

Đi làm xa, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn điện thoại về quê hỏi thăm sức khỏe bố mẹ chồng. Ngày lễ Tết, giỗ chạp tôi vẫn về quê chồng, quà cáp và cố gắng hòa nhập cùng gia đình nhà chồng, nấu những bữa ăn ngon và cố tạo ra không khí gia đình vui vẻ.

Những ngày 8/3; 20/10 tôi vẫn mua quà tặng mẹ chồng khi là đồ trang sức, mảnh vải may quần áo và thi thoảng vẫn gửi biếu ông bà tiền. Đồ đạc trong nhà thiếu cái gì là tôi vẫn chủ động mua sắm mang về để bố mẹ chồng dùng.

Họ hàng nhà chồng, từ người thường xuyên gặp tôi đến những người chỉ gặp tôi một vài lần ai cũng nói tôi là người sống biết điều, biết trước biết sau và đối xử có hiếu với bố mẹ chồng.

Chồng tôi cũng rất tự hào về đức tính này của vợ và anh ấy chưa bao giờ phàn nàn tôi điều gì, nhưng còn mẹ chồng tôi bà không bao giờ thừa nhận chuyện đó.

Tôi không cần lời khen từ mẹ chồng, tôi làm tất cả những việc này cũng không phải để nhận về lời khen, mà chỉ làm theo lương tâm của mình, lương tâm của một con người, cũng chỉ mong một ngày mẹ chồng hiểu được tình cảm của tôi dành cho bà, để bà hiểu rằng bà không sinh ra tôi, nhưng sinh ra chồng tôi và tôi cũng sẽ yêu thương và có trách nhiệm với bà.

Nhưng tôi đã thất vọng, dù tôi có cố gắng đến đâu thì trong mắt mẹ chồng tôi cũng chỉ là một đứa con dâu khác máu tanh lòng, một con người khốn nạn và lúc nào cũng tìm cách hại bà mà thôi.

Lúc nào bà cũng nghĩ tôi và bà khác máu tanh lòng, chẳng có máu mủ gì với nhau nên sau này bà có chết đi “Chắc gì tôi đã khóc thương bà”.

Nhớ lần tôi sinh cháu đầu tiên, sinh được hơn một tháng thì tôi về nhà chồng chơi. Một hôm, tôi nấu cháo buổi sáng mang một bát lên mời mẹ chồng, vừa cầm bát cháo trên tay mẹ chồng tôi vừa hỏi “có để thuốc độc gì vào đây không thế”.

Tôi chẳng hiểu mẹ chồng nói gì và hỏi lại: “Mẹ bảo gì cơ ạ” thì bà lại nhắc lại: “Cô có cho thuốc độc vào bát cháo cho tôi ăn không thế”. Tôi chết điếng người vì câu hỏi của bà. Lẽ nào, bà lại nghĩ tôi là một người phụ nữ độc ác như vậy sao!

Từ lần đấy, tôi cảm thấy sợ mẹ chồng và sợ tính đa nghi của bà, nhưng vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là cố gắng càng ít tiếp xúc, ít va chạm càng tốt nên ở nhà chồng được vài ngày thì tôi nói với chồng cho tôi đi về nhà trọ.

Những năm sau đó, vợ chồng tôi cố gắng làm lụng, mua được nhà, khi tôi sinh đứa thứ 2 mẹ chồng lại lên với tôi vài ngày. Tôi cứ nghĩ, bao nhiêu năm tôi về làm dâu bà, chắc hẳn bà sẽ hiểu được tôi phần nào và sẽ không có những phát ngôn như lần trước. Vậy mà suy nghĩ của bà về tôi vẫn chẳng hề thay đổi, lúc nào bà cũng nghĩ tôi muốn hại cho bà chết.

Hôm bà ốm, tôi mua thuốc cho bà uống, tôi nói với bà rằng bác sĩ dặn uống 2 viên nhưng bà nghi ngờ tôi bảo bà uống để hại bà nên không chịu mà cứ nói đi nói lại thuốc này chỉ uống một viên sao lại bảo bà uống hai viên, quá liều thì sao, rồi bà không uống bà chạy ra hiệu thuốc hỏi lại rồi mới dám uống.

Tôi cảm thấy thất vọng vì mẹ chồng, thất vọng vì dù tôi có cố gắng đến đâu đi nữa thì với mẹ chồng tôi cũng chỉ là đứa con dâu khác máu tanh lòng mà thôi.

Theo Báo Đất Việt

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ

Ảnh minh họa: ITN

Cách cảm thụ một câu thơ hay

GD&TĐ - Nhà thơ sáng tạo nên câu thơ hay bằng cách nào? Người đọc cảm thụ câu thơ hay cần chú ý những phương diện sáng tạo nghệ thuật nào của nhà thơ?