Điện thoại di động và con

GD&TĐ - Mẹ ơi, hôm nay con được cô chủ nhiệm khen đấy mẹ ạ! Mẹ xem này, bài văn của con còn được cô đọc cho cả lớp nghe nữa. Các bạn, ai cũng khen con viết văn giỏi… 

Điện thoại di động và con

 Vừa đi học về đến cổng, một tay Hân gỡ chiếc mũ vải đang đội trên đầu, cái khẩu trang trên miệng, một tay kéo lê chiếc cặp nặng đến cả mấy kí đựng sách vở học bán trú cả ngày, chân bước khệ nệ vẻ mệt nhọc nhưng nụ cười và giọng con bé thì lảnh lót vui vẻ.

- Ừ... Con cất gọn cặp, thay đồ rồi đi tắm! Mẹ chuẩn bị cơm ăn để con còn đi học thêm tiếng Anh nữa. Chị Dung nói với con nhưng mắt vẫn dắm dúi vào chiếc điện thoại, tay lướt lướt nhắn tin, miệng mỉm cười một mình.

- Nhưng bài văn của con… Mẹ ơi… Con bé lại gần sát bên mẹ cố để khoe điểm 9 cùng lời phê “Bài văn rất xúc động và ý nghĩa” của cô giáo nhưng nhận ra mẹ chẳng hề quan tâm. Chị Dung quay đi, một tay đảo đảo chảo rau xào trên bếp, tay kia cầm điện thoại, chốc chốc lại để vào chiếc túi áo trước bụng rồi lại lấy ra xem sau mỗi tiếng chuông kêu tít tít. Chắc chắn rồi. Chị không hề nhận ra vẻ mặt buồn bã và hụt hẫng của con gái khi ấy.

Con bé xụ mặt, không muốn níu kéo mẹ nữa. Nó kéo chiếc cặp nặng nề vào trong phòng mình rồi ngồi thẫn thờ chẳng buồn nhúc nhích, dẫu tay vẫn cầm bài văn điểm cao cô cho. Nó nâng bài văn lên thở dài, tự nhủ: “Thôi, mình sẽ đợi ba về và khoe với ba vậy”. Nó vui với dòng suy nghĩ chợt thoáng qua, gương mặt thanh thoát, giãn nở. Nó tự cười một mình rồi áp tờ giấy kiểm tra vào trước ngực, đôi mắt nhắm nghiền mơ màng. Giấc mơ đặc biệt giữa ban ngày của nó bỗng bị cắt ngang bởi tiếng còi xe máy bíp bíp rộn vang ngoài cổng. Tiếng còi xe cùng cách bấm còi kéo thành hồi dài chỉ có thể là của ba nó. Đích thị là ba rồi. Nó nghĩ.

- A! Ba đã về! Từ trong phòng, nó chạy ù ra sân, không quên cầm theo bài kiểm tra. Lại gần anh Trường, nó ríu rít.

- Ừ! Con gái ba đã đi học về rồi đấy à?

- Dạ. Ba ơi… con có bất ngờ cho ba này! Ba xem! Bài kiểm tra Văn của con hôm nay được cô cho điểm 9 đó ba!

Anh Trường dựng xe đâu vào đấy ở góc sân. Đang định xách chiếc cặp táp lên thì điện thoại đổ chuông. Cùng lúc ấy, Hân cũng giơ bài kiểm tra của nó về phía anh bằng vẻ mặt hớn hở, sung sướng. Tay phải của anh Trường cầm điện thoại đưa lên nghe, tay trái nhận lấy bài kiểm tra của con gái và kẹp luôn chiếc cặp táp bằng mấy ngón tay còn lại. Anh ra hiệu với con bé biết rằng sẽ đọc bài văn nó viết rồi rảo bước vào nhà. Hân đứng tần ngần giữa sân. Nó lại lặng lẽ quan sát ba và chờ đợi.

Cuộc điện thoại của anh Trường với ai đó kéo dài hơn mười phút mới xong. Hân vẫn chờ ba sẽ đáp lại thành tích xuất sắc của mình bằng cách đọc hoặc chí ít là dành cho nó một lời khen, lời động viên khích lệ cũng được. Thế mà.... Chẳng biết vô tình hay hữu ý, chiếc cặp táp cùng tờ bài kiểm tra đã bị ba nó bỏ quên trên mặt bàn kính nơi phòng khách. Sau cuộc điện thoại, anh Trường vào phòng thay đồ, anh ló đầu ra phía bếp bàn với vợ về vấn đề đất đai nhà cửa gì đó. Cuộc nói chuyện giữa hai vợ chồng anh thi thoảng lại đứt quãng bởi chị Dung bận xem và nhắn tin điện thoại, còn anh cũng đôi lúc im lặng vẻ như đang tính toán, nghĩ ngợi điều gì.

Ba mẹ chẳng ai thèm quan tâm đến mình nữa rồi. Con bé nghĩ. Khóe mắt nó rơm rớm. Nó đưa tay lên quệt ngang rồi lặng lẽ đi vào trong phòng và nằm vật ra giường. Chị Dung giục thêm hai, ba lần nữa, con bé mới trở dậy, lủi thủi đi tắm.

- Con ăn cơm nhanh lên rồi đi học kẻo muộn!

- Dạ. Nhưng mẹ ơi… bài văn của con khi chiều, mẹ đọc thử đi ạ.

- Thôi, tập trung ăn để mẹ chở đi học cho kịp giờ đã.

- Dạ. Con hiểu rồi. Giọng lí nhí, nó đáp. Thường ngày, Hân vẫn vừa ăn cơm vừa chăm chú dõi theo những bộ phim hoạt hình trên tivi. Nhưng hôm nay nó không muốn. Ước gì mình là chiếc điện thoại di động của ba và mẹ thì tốt biết mấy! Khi ấy, mình sẽ được ba mẹ quan tâm nhiều hơn. Nó nghĩ rồi lẳng lặng xúc cơm đưa lên miệng và nhai trệu trạo.

Từ ngày ba mẹ Hân mua đất cất nhà mới, không còn phải đi thuê trọ như trước; khi ba Hân được cân nhắc lên phó phòng quản lý đất đai của thị xã, mẹ Hân ổn định với công việc bàn giấy ở phường; khi mọi nỗi lo toan, khó khổ trước kia đã lùi lại phía sau, đặc biệt là khi cả hai sắm điện thoại mới có nhiều chức năng, cũng là lúc Hân nhận ra sự thay đổi ở cả ba lẫn mẹ.

Những bữa cơm gia đình ít dần tiếng cười, sự quan tâm, hỏi han; những buổi tối cuối tuần ba mẹ ít khi chở chị em Hân đi chơi công viên, đi ăn chè như trước; những khi Hân hỏi bài khó, ba mẹ lấy cớ bận việc này việc khác, bảo Hân tự suy nghĩ, tự làm. Khi nhàn rỗi, ba chỉ thích nằm trên ghế sô pha mải mê với những trận bóng đá ở tít trời Âu, lúc vui sướng hồ hởi, khi lại xuýt xoa tiếc nuối. Mẹ hễ có thời gian rảnh là ngồi lướt điện thoại xem những mẫu váy áo đủ kiểu, nói chuyện với những người bạn mới bạn cũ ở tít trong Nam ngoài Bắc. Hoa, em gái Hân hở một cái là xem tivi. Chỉ có Hân là hết ngồi ở trường lại về nhà ngồi một mình trong góc phòng.

Nhà cách trường khoảng chừng cây số, thế nên Hân vẫn thường đi bộ về thay vì đứng chờ mẹ tan sở muộn. Việc học của Hân, lâu nay vợ chồng chị Dung ít khi phải nhắc nhở. Con bé học giỏi, thông minh lại chăm chỉ. Suốt ba năm tiểu học, Hân luôn là học sinh xuất sắc của lớp, của trường. Bạn bè, thầy cô giáo khi nhắc tới Hân đều trầm trồ khen ngợi và ngưỡng mộ vợ chồng anh Trường có đứa con ngoan hiền, giỏi giang. Hân vì thế càng cố gắng học tập.

Kể từ khi ba mẹ sắm điện thoại thông minh, nhiều hôm ngồi bần thần bên bàn học, Hân lại miên man tự hỏi, không biết trong điện thoại có những gì? Sao ba mẹ lúc nào cũng giữ nó ở trong túi áo, túi quần dẫu là đi làm hay lúc ở nhà. Sao lúc nào cả mẹ lẫn ba đều vui vẻ, tủm tỉm cười khi cầm nó trên tay. Còn mình, chẳng lẽ mình không bằng cái điện thoại, vì mình đâu khiến ba mẹ vui như khi ở bên chiếc điện thoại kia. Có nhiều bữa hơn 10 giờ đêm, Hân ngồi học bài rồi gục đầu ngủ thiếp luôn trên bàn học. Trong giấc mơ, con bé thấy ba dắt tay nó, mẹ thì bế em Hoa, cả nhà cùng dạo chơi ở công viên gần nhà. Ba mua kem cho nó ăn, em Hoa thèm thuồng cũng xin chị cho mút một cái. Lạnh quá, con bé chu miệng lại trông đến ngộ!

Thế rồi cả nhà nhìn nhau cười giòn tan. Nó còn mơ thấy thời còn ở trọ, những lần ba chở đi học về, chỉ cần đến ngõ, kiểu gì mẹ cũng chạy ra bồng xuống xe rồi cưng nựng, vuốt ve, hỏi han. Nó được thể líu lo bao nhiêu chuyện trường lớp. Nào được cô khen, nào được bạn chia bánh cho ăn, nào ăn tận hai chén cơm ở trường… Nó cười híp mí và cảm thấy thật ấm áp, trong vòng tay yêu thương của mẹ… Giấc mơ đang đẹp là thế nhưng rồi nó bị ba đánh thức vì phải leo lên giường để ngủ. Nó nghĩ, giá như ba mẹ hãy cứ dùng điện thoại thường thôi, điện thoại mà người ta vẫn gọi với cái tên “cục gạch” ấy, chắc ba mẹ sẽ có nhiều thời gian dành cho nó và em Hoa hơn.

Cuối buổi học, Trâm, cô bạn cùng lớp của Hân rủ rỉ:

- Cuối tuần này, Hân xin ba mẹ đến nhà mình chơi đi! Ba mình làm vườn khéo tay lắm. Ba còn dành cho mình một khoảng vườn nho nhỏ, mình trồng nào cà chua, dưa leo và cả hoa nữa!

- Trâm thích thế. Nhà mình chẳng có vườn. Còn ba mẹ mình thì bận suốt ngày thôi. Thảo nào bài văn hôm trước tả về ba, Trâm được cô khen hay nhất lớp.

- Ừ. Ba mẹ mình luôn là người hiểu và yêu thương mình nhất.

- Ừ…

- Trâm ơi…!

- Dạ… Con chào ba! Mình về thôi ba ơi!

- Con gái lên xe, ba chở về, chúng ta sẽ cùng làm vườn tiếp nào! Hân giơ tay lên vẫy chào tạm biệt Trâm. Đôi mắt nó ủ rũ.

Chiều nay, trong giờ học làm văn, cô giáo yêu cầu cả lớp về nhà viết “Nếu cho em một điều ước, em sẽ ước gì?”, sáng mai sẽ nộp cho cô. Sau bữa cơm tối, Hân ngồi vào bàn học liền. Nó tập trung và nắn nót từng chữ. Cuối cùng bài văn cũng được hoàn thành. Con bé có vẻ hơi mệt. Nó bước ra nhà ngoài, thấy ba vẫn ngồi bên bàn làm việc, mẹ đang cho bé Hoa ngủ. Nó không muốn làm phiền cả ba và mẹ nên sau vài phút vệ sinh răng miệng, nó tự leo lên giường đi ngủ.

Chờ con bé Hoa đã ngủ say, chị Dung kéo chăn đắp cho con, chặn mùng cẩn thận rồi bước ra nhà ngoài. Thấy cánh cửa phòng Hân khép hờ, chị bước đến định đóng lại. Trong ánh đèn ngủ lờ mờ, thấy dáng con nằm sõng soài, chị bước vào kê lại cái gối, kéo lại cái chăn, chỉnh lại bốn góc màn cho vuông vắn. Thoáng nhìn lên bàn học của con, chiếc cặp màu đỏ mận đặt gọn một góc, bên cạnh là bài kiểm tra và cây bút máy. Chị lấy điện thoại bật đèn soi thử. Bài văn viết bằng mực xanh, nét chữ vuông vắn rất đẹp. Chắc con bé đã rất chỉn chu.

Chị tò mò đọc từ đề bài. Chị đọc những dòng đầu tiên… những dòng tiếp theo… đến cuối bài văn con viết. Bỗng chị lặng người, mắt chị cay cay. Chị nhìn Hân đang ngủ trên giường. Con bé ngủ say, trông thật đáng yêu làm sao. Chị cầm bài văn, nhẹ nhàng ra khỏi phòng con và bước lại nơi bàn làm việc của chồng. Chị không nói gì, chỉ đặt bài viết của con gọn trong tay anh. Đến lượt anh đọc: “… Nếu cho em điều ước, em sẽ ước được về sống lại ở ngôi nhà trọ lụp xụp, tuy có hơi cũ một chút nhưng ở đó, em có những tháng ngày hạnh phúc, được ba mẹ quan tâm từ những điều nhỏ nhất. Nếu cho em điều ước, em sẽ ước mình được như chiếc điện thoại di động của ba mẹ bây giờ, để được ở bên ba mẹ suốt ngày…”.

Con gái… Ba mẹ vô tâm quá…! Ngay lúc đó, anh Trường nghĩ đến con, nhìn vợ rồi lặng nhìn về phía căn phòng, nơi Hân đang ngủ. Chị Dung nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay lên vai chồng, vẻ đồng cảm:

- Chắc con bé buồn và tủi thân lắm! Vợ chồng mình cứ mải mê với công việc, điện thoại. Thiếu chút nữa chúng ta quên mất rằng gia đình, con cái mới là điều quan trọng nhất!q

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ