Tôi và anh yêu nhau được hơn 1 năm nay rồi nhưng chưa một lần nào anh dẫn tôi về nhà. Một phần là bởi vì tôi ngại, bản thân tôi cũng chưa xác định rõ ràng mối quan hệ này nên cũng không có ý định gặp gỡ gia đình anh sớm.
Nhưng cách đây 1 tháng, do cảm thấy tình cảm của chúng tôi đã phát triển ổn định, đồng thời chúng tôi cũng đều có ý muốn được lâu dài với nhau nên tôi đồng ý để anh dẫn về nhà ra mắt.
Ba anh mất sớm, một mình mẹ anh nuôi hai đứa con ăn học thành tài, lại còn tự tay gầy dựng được cơ ngơi to đẹp. Trên anh còn có một người chị, sống cùng với mẹ anh.
Qua lời kể của anh, tôi biết mẹ anh là một người phụ nữ khéo léo, tháo vát và vô cùng sắc sảo. Do mẹ anh làm nghề buôn bán nên cũng có phần "ghê gớm". Nghe qua lời anh kể về mẹ, tôi biết chắc là mình sẽ phải vượt qua được cửa ải này mới có thể đến được với anh.
Ngày ra mắt, tôi chọn một chiếc váy thật xinh, cũng là chiếc váy tôi thích nhất. Chiếc váy bồng khiến tôi cảm thấy tự tin và trẻ trung hơn. Tôi tô một lớp son nhạt, phủ một lớp phấn nhạt để không tạo cảm giác quá "ăn chơi" trong mắt mẹ anh.
Không ngờ, buổi ra mắt ấy lại vô cùng kinh dị khiến tôi chỉ muốn "bỏ của chạy lấy người" chỉ trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Anh đưa tôi về nhà, vừa mới chạy ra mở cửa mà mẹ anh đã nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách soi xét.
Thái độ ban đầu của mẹ anh tỏ ra không mấy hài lòng. Đón con trai vào nhà, mẹ anh mừng rỡ ra mặt, nhưng khi chuyển sang tôi thì mặt mẹ anh bắt đầu đanh lại và không còn cười tươi nữa.
Cơ ngơi nhà anh khá to. Đó là một căn biệt thự rộng lớn nằm ngay trên mặt đường. Trước giờ tôi vẫn nghĩ rằng nhà bạn trai mình có điều kiện nhưng khi đến nhà thì tôi nhận thấy nó còn hơn những gì mình tưởng tượng. Bên trong nhà nội thất toàn là đồ gỗ xịn, đồ trang trí bày biện toàn là những đồ vật cổ hiếm có lại đắt tiền.
Để lấy lòng và tạo ấn tượng tốt với mẹ chồng tương lai, tôi định giúp mẹ anh nấu nướng dọn dẹp. Thế nhưng, tôi cứ định động vào cái gì là mẹ anh lại ngăn tôi lại.
Đến lúc vào mâm cơm, chưa kịp gắp miếng rau miếng thịt nào, tôi đã bị một màn tra tấn các câu hỏi của mẹ anh. Ngoài những câu hỏi cơ bản về gia cảnh, nghề nghiệp, bà thậm chí còn hỏi những vấn đề riêng tư như lương tháng của tôi bao nhiêu, tôi và anh quen nhau từ lúc nào, tại sao lại yêu anh, rồi hỏi cả chuyện cả hai đã "làm gì" nhau chưa.
Thế nhưng, chị của người yêu tôi mới là vấn đề và là cửa ải chính. Chị cũng làm nghề buôn bán, cách nói chuyện có vẻ đanh đá, ghê gớm hơn mẹ người yêu tôi rất nhiều.
Ánh mắt chị nhìn tôi đôi khi khiến tôi cảm thấy rựng cả tóc gáy. Khi đang ngồi ăn, anh có chia sẻ qua về chuyện kết hôn trong năm tới của chúng tôi với mẹ và chị, chị gái anh bỗng nói một câu đùa bóng gió thế này: "Yêu nhau đã được bao lâu mà tính chuyện cưới xin sớm thế, hay là thấy có gì nên phải nhanh nhanh chóng chóng?".
Quá bất ngờ, tôi quay sang trừng mắt nhìn chị. Chắc chị coi tôi là thứ "đào mỏ", thấy nhà người yêu có tiền của nên vội vàng cưới để được hưởng lây.
Thật không ngờ, sống trên đời bao nhiêu năm mà tôi chưa bao giờ thấy nhục nhã như thế. Lúc đó, tôi chỉ muốn đứng ngay dậy và đi thẳng ra khỏi ngôi nhà đó. Nhưng vì không muốn để người nhà họ thêm khinh thường mình, tôi cố gắng ngồi ăn xong bữa cơm rồi xin phép ra về sớm.
Cuối ngày hôm đó, tôi vẫn không nói câu nào với anh. Tôi vẫn đang suy nghĩ về chuyện có nên tiếp tục mối quan hệ này. Tôi yêu anh thật lòng, nhưng nếu lấy anh tôi biết mình sẽ phải rất vất vả để đối phó với cả mẹ chồng lẫn chị chồng. Bản tính tôi lại không phải đứa hiền lành, cam chịu. Tôi không đời nào lại để người khác áp bức mình, nghĩ mình là kiểu người hám danh hám lợi.
Thật lòng, đến bây giờ tôi vẫn phân vân quá, tôi phải làm sao đây mọi người ơi?