Ngày Minh lấy vợ, cả khu phố náo nức, vui mừng. Anh nhận được không ít lời ngợi khen, chúc tụng. Mai, vợ Minh, là một cô gái xinh xắn, lễ phép, xuất thân từ gia đình gia giáo . Về phần mình, Minh hạnh phúc và tự hào hơn bất kỳ ai khi lấy được một người con gái vẹn toàn như thế làm vợ. Từ nhỏ, Minh đã thiếu vắng tình yêu thương của cha, một mình mẹ bươn chải nuôi anh khôn lớn thành người. Minh hy vọng từ nay về sau khi Mai sẽ giúp anh chăm sóc, phụng dưỡng mẹ.
Thời gian đầu chung sống, Minh mãn nguyện vô cùng. Hễ cứ về đến nhà, Minh lại thấy mẹ và vợ đang cùng nhau nấu ăn trong bếp. Cảnh tượng ấy khiến lòng anh ấm áp vô cùng. Mẹ Minh cũng hết lời ca ngợi cô con dâu đảm đang, lễ phép khiến anh cảm thấy quyết định chọn Mai làm vợ của mình thật đúng đắn.
Thế rồi tai họa bất ngờ ập đến với gia đình Minh. Trong một lần đi vệ sinh, mẹ anh sơ sẩy thể nào bị trượt ngã, phải nhập viện khẩn cấp. Từ đó bà phải ngồi xe lăn, đến phát âm cũng không rõ tiếng.
Từ ngày mẹ lâm bệnh, Minh biết trách nhiệm đè nặng lên đôi vai của Mai. Những lúc thấy vợ nhễ nhại mồ hôi vì chăm sóc bà, Minh xót xa và thương Mai vô cùng. Hiểu thấu những khó khăn, vất vả mà Mai phải chịu đựng nên cứ hết giờ làm là anh lại nhanh nhanh chóng chóng về nhà để phụ giúp cô.
Nhưng sau một thời gian như vậy, Minh dần nhận ra sự ích kỷ và nhỏ nhen của vợ mình. Mai thường xuyên cằn nhằn và than thở về chuyện chăm sóc mẹ chồng: “Em có phải là con ở đâu! Anh xem vợ người ta hết giờ làm còn được tận hưởng bao nhiêu thú vui còn em thì quần quật suốt ngày phục vụ mẹ chồng!”. Nghe Mai than vãn như vậy, Minh vẫn hết lời động viên. Biết vợ vất vả, khổ tâm nhưng dù sao đó cũng là trách nhiệm nên anh cố gắng động viên Mai hoàn thành tốt.
Một buổi chiều, sau khi trở về từ chỗ làm, Minh sang phòng mẹ xem tình hình bà hôm nay thế nào. Cửa he hé mở, Mai đang ở trong đó cùng mẹ. Từ bên ngoài, bất chợt Minh nghe thấy lời vợ nói với mẹ về một chiếc hộp gỗ. Giọng Mai dịu dàng và có ý van lơn: “Mẹ giấu làm gì, con tính ra trong cái hộp đó cũng gần vài chục cây vàng ấy chứ! Mẹ không cho tụi con thì định mang theo xuống suối vàng sao?”.
Ảnh minh họa
Minh đẩy cửa bước vào. Thấy vậy, Mai luống cuống kéo tay anh về phòng nói lớn: “Bữa giờ em không nói với anh thôi chứ em thấy hình như mẹ đang giấu chúng ta một khối tài sản lớn đó nhé! Từ ngày chăm mẹ ốm đến giờ, em thấy mẹ hay mở tủ rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ sáng bóng. Sau đó, mẹ mở ra ngắm nghía nhưng lại cất vào ngay khi thấy em”. Nghe thế, Minh gạt phắt lời vợ và thanh minh: “Mẹ làm gì có tài sản riêng hả em? Được có mấy cây vàng thì bữa đám cưới tặng cho em hết còn gì. Em đừng có mà suy diễn lung tung!”. Thấy nói mãi mà chồng vẫn không thông suốt nên Mai bực bội bỏ ra khỏi phòng. Cô không quên nói vọng lại: “Anh ngờ nghệch thật! Mẹ có tiền vàng thì phải đưa chúng ta. Đâu có ai rảnh mà đi nuôi không công chứ!”. Minh lắc đầu ngao ngán trước sự ích kỷ của vợ.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Vài ngày sau, khi vừa về đến nhà, Minh nghe từ phòng mẹ có tiếng la lớn. Vội vàng chạy lên, anh hốt hoảng khi thấy mẹ ngã sõng soài trên nền nhà. Mẹ khóc, còn Mai khi ấy đang hì hục cạy mở chiếc hộp gỗ bí mật. Minh vội chạy lại, bế mẹ lên xe lăn rồi quay sang nạt vợ vì tội hồ đồ. Thế mà Mai cũng chẳng nhún nhường. Cô trừng mắt về phía mẹ chồng : “Mẹ giữ làm gì chứ? Con đã bảo mở ra xem mà mẹ cứ lắc đầu không đồng ý. Con cũng chỉ muốn kiểm tra được bao nhiêu thôi mà!”.
Minh đưa mắt nhìn về phía mẹ. Thấy bà im lặng gật đầu, anh mới đồng ý để vợ làm theo ý mình. Từ từ mở chiếc hộp ra, Mai há hốc miệng khi từ trong đó rơi ra những tấm ảnh, mấy bức thư tình, và một chiếc khăn mùi xoa ngày xưa. Đó là kỷ vật mà bố Minh để lại. Từ khi ông qua đời, mẹ luôn lưu giữ chúng trong chiếc hộp gỗ.
Khi biết những thứ trong hộp hoàn toàn không có giá trị vật chất, Mai liền bĩu môi, dài giọng nói móc: “Ối giời! Thế mà mình tưởng là có vàng kìa…”. Chẳng đợi Mai nói hết câu, Minh đuổi vợ ra ngoài. Anh hét lớn: “Cô hả dạ chưa? Sao cô có thể tham lam để đối xử với mẹ chồng mình tệ hại như thế?”. Giờ anh mới hiểu bản chất thực sự của Mai. Hóa ra cô cũng chỉ là nàng dâu ích kỷ, hẹp hòi và tham lam không hơn không kém. Chỉ vì chiếc hộp gỗ mà cô đối xử tệ bạc với mẹ chồng - một người phụ nữ như vậy thì còn gì để anh luyến tiếc?
Minh đắp chăn lại cho mẹ rồi dặn dò bà nên đi nghỉ sớm. Trước khi cánh cửa phòng khép lại, Minh thoáng trông thấy trong mắt bà những giọt nước mắt tủi hờn đang chực chờ rơi xuống. Anh thương mẹ quá, và thấy buồn bã, xấu hổ vì tưởng mẹ đã có nàng dâu ngoan.