Tôi quyết định lấy anh khi bước sang 23 tuổi, cái tuổi đẹp nhất đời con gái. Lúc đó, tôi mới ra trường, vào công ty anh thực tập và được anh hướng dẫn.
Anh là giám đốc công ty, cũng là người cùng quê nên tôi rất vui. Mới hôm đầu tiên đi làm, anh đã mời tôi và cô bạn thực tập cùng đi ăn trưa, trò chuyện. Anh bảo xem giấy giới thiệu, anh em mình cùng quê đấy.
Từ đó tôi và anh thường xuyên trò chuyện với nhau, từ công việc đến bao nhiêu chuyện quê. Tôi và anh cùng huyện, nhà anh ở thị trấn còn tôi ở xã, cách nhau 10 cây số.
Anh thường xuyên hướng dẫn tôi làm quen với công việc, từ lập hồ sơ đến lên kế hoạch, tất cả tôi được anh chỉ tận tình. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ, anh em cùng quê và anh tốt với mình như vậy vì là đồng hương với nhau thôi. Tôi cũng xem anh như một người anh trai tốt bụng.
Đôi lần, anh rủ tôi đi chơi, trò chuyện. Anh tâm sự rằng, anh đã ly hôn và có hai con nhỏ. Vợ chồng anh vì mâu thuẫn lối sống nên chia tay. Hiện giờ chị đang nuôi đứa bé còn anh nuôi cậu lớn. Con trai anh nuôi có đôi chút vấn đề về tâm lý, theo anh nói là bị tự kỷ nhẹ.
Tôi lắng nghe những điều anh nói, động viên anh cố gắng chăm sóc con. Với một số kiến thức học được về trẻ tự kỷ, tôi hướng dẫn anh cách tiếp xúc với con, trò chuyện với con và cho con tham gia khóa học để chữa bệnh.
Một thời gian sau đó, anh nhờ tôi sang nhà anh dạy thằng bé những kỹ năng cơ bản, để bé nhanh khỏi bệnh. Tôi không ngại ngần đồng ý và tối nào cũng sang nhà anh 2 tiếng tiếp xúc với cậu bé.
Nhiều lần anh mời tôi sang ăn cơm hoặc cùng bố con anh đi chơi, tôi đồng ý với ý nghĩ xem mình là người em đồng hương, người cô chăm sóc học sinh.
Đi chơi, nhiều lần các chủ quán nước mà chúng tôi ghé vào nhầm là vợ chồng cứ bảo anh có cô vợ trẻ mà xinh thế, trong khi tôi bối rối đỏ ửng mặt muốn thanh minh thì anh mỉm cười cảm ơn họ.
Tôi có nên sang nhà vợ cũ của chồng đòi trả lại chồng? Ảnh minh họa.
Vài tháng sau đó, anh hẹn riêng tôi ra hồ Tây và bảo: “Anh biết, sẽ quá đường đột nếu anh nói những điều này. Nhưng anh đã có tình cảm với em. Anh thấy anh và em cùng quê, em lại là cô gái chân thành, sống tình cảm. Có thể sẽ khiến em khó xử nhưng anh muốn nói hết lòng mình, dù anh không hoàn hảo khi đã có một đời vợ...”
Thực sự là tôi đã có tình cảm với anh từ lâu nhưng tôi muốn suy nghĩ kỹ, nếu như tôi đến với anh thì cuộc đời tôi sẽ như thế nào khi anh còn có con riêng, vợ anh còn lưu luyến tình cũ...
Bố mẹ tôi ở quê biết chuyện phản đối không cho tôi đến với anh. Duy chỉ có hai chị tôi bảo rằng, nếu tình cảm đủ sâu đậm, tôi đủ chín chắn thì nên đến với anh. Và tôi đã đồng ý. Một đám cưới diễn ra sau đó. Đám cưới diễn ra vui vẻ, với sự tham dự của của khách khứa hai bên, đồng nghiệp cùng công ty, nhưng có một vị khách không mời mà đến, đó là vợ anh.
Ngay khi hai bên gia đình trao nhẫn cưới, vợ anh dắt cháu thứ đến ngồi ngay trước lễ đường. Tôi bắt gặp ánh mắt bối rối của anh, bố mẹ anh cũng giật mình nhìn xuống. Đám cưới mất vui nhưng cả tôi và anh đều cố mỉm cười để che giấu cảm xúc với khách khứa.
Về làm vợ anh, mọi thứ đều tốt đẹp khi cậu cả gần gũi với tôi hơn, kể từ khi tôi làm cô giáo cháu. Cháu cười nhiều hơn, hay ngây ngô hỏi tôi là “Cô ơi, bây giờ cô làm mẹ con ư?”
Tôi cố bù đắp những thiếu thốn tình cảm của một người mẹ để cháu đỡ tủi, để anh có thể yên tâm làm việc. Cuối tuần nào, ba chúng tôi cũng ra ngoài ăn uống và đến các trung tâm vui chơi.
Đến tối qua, lúc đó vào khoảng 9h tối, anh nhận được điện thoại rồi gấp gáp lái xe đi. Tôi thấy anh vội như vậy không kịp hỏi anh đi đâu nên lo lắng chờ điện thoại của anh. 10h, 11h, tôi bấm máy gọi vẫn không thấy anh nghe. Tôi đọc truyện cho thằng bé đi ngủ trước và về phòng nằm thấp thỏm mãi.
12 giờ rưỡi, anh nhắn tin: “Con bé ốm, anh phải ở lại chăm con, không về”. 30 phút sau, vợ cũ của anh lại gửi tin nhắn cho tôi “chị mượn chồng cũ của chị đêm nay nhé”.
Đêm đó, tôi muốn nổ tung, muốn chạy sang bên kia để kéo anh về, để cho chị ấy biết, người đàn ông đó bây giờ là của tôi, không còn thuộc về chị ấy. Tôi biết, chị ta đang cố trêu ngươi tôi, muốn thách thức, phá hoại cuộc hôn nhân của tôi. Tôi nhận ra điều đó ngay từ khi chị ta dắt con đến lễ cưới.
Và đêm đó, có thể con bé không ốm nặng như thế nhưng chị ta cố tình làm lớn chuyện để giữ anh lại. Tôi biết thế nhưng không thể làm gì, bởi nếu tôi ngăn cấm tức là tôi không cho anh gần con, khi con anh ốm.
Trong tôi giằng xé giữa việc gọi điện yêu cầu anh về, đến nhà vợ cũ anh để phân trần và cố kìm nén cảm xúc để chờ đợi. Đêm qua chậm rãi trôi đi như hàng thế kỷ. Sáng hôm nay, anh đi làm luôn không về nhà. Chị ta vẫn không ngừng thách thức khi nhắn cho tôi một tin rằng: “Cảm ơn em nhé, tối qua tuyệt lắm. Chồng cũ của chị vẫn rất tình cảm”.
Chiều nay tôi lại chờ cơm chồng về. Anh bảo có thể anh sang bên kia và không về ăn cơm vì con bé còn ốm quá. Tôi phải làm sao đây? Cứ thế này chắc tôi không sống nổi mất. Tôi có nên sang nhà vợ cũ của chồng để đòi trả lại chồng cho tôi không?