Hội nghị Chống biến đổi khí hậu tại Paris đã đề ra nhiều giải pháp để giảm thiểu lượng khí carbon mà chúng ta thải ra môi trường. Lớp khí CO2 bao bọc Trái Đất là tấm chăn giữ ấm cho hành tinh của chúng ta, nhưng với việc “đắp thêm chăn” vô tội vạ của chúng ta cho Trái Đất, thì chúng ta còn phải đối mặt với thêm nhiều vấn đề nóng lên toàn cầu nữa.
Những năm vừa qua, việc nóng lên toàn cầu đang đạt mức báo động, băng hai cực đang tan dần và nước biển đang dâng cao. Hậu quả đang dần đến gần ngưỡng cửa của từng quốc gia.
Một trong những biện pháp có thể sử dụng là “gửi trả lại” một phần năng lượng Mặt Trời, đưa chúng trở lại không gian. Phương pháp này có tên Quản Lý Phóng Xạ Mặt Trời (Solar Radiation Management – SRM), và đây là biện pháp sử dụng công nghệ để chống lại hiện tượng ấm lên toàn cầu khả thi nhất tính tới thời điểm này.
Ví dụ, chúng ta có thể phun nước biển vào bầu khí quyển, tạo nên những đám mây mới, đây là một cách rất hiệu quả để phản lại nhiệt lượng mặt trời tỏa ra.
Vài kế hoạch khác đề cập tới việc đặt gương bên ngoài vũ trụ, để chúng ở nơi trọng lực giữa Trái Đất và Mặt Trời cân bằng. Lượng gương vũ trụ này có thể phản chiếu lại 2% ánh sáng Mặt Trời chiếu xuống, nhưng kế hoạch này gặp phải rào cản tài chính rất lớn.
Có lẽ rằng giải pháp có thể sử dụng ngay lập tức là phun những phân tử nhỏ lên tầng bình lưu (khoảng 20km trên không). Để có thể tối đa hóa lượng ánh nắng có thể phản chiếu lại, các phân tử này phải có bề mặt ít nhất bằng 0.5 micromet.
Chúng ta đã biết rằng, bụi núi lửa từ những đợt phun trào lớn có giảm nhiệt độ toàn hành tinh. Điển hình như vụ phun trào năm 1991 của núi lửa Pinatubo tại Phillippines. Khoảng 10 tấn sulfur dioxide bị thải vào khí quyển, chúng nhanh chóng hình thành nên những giọt acid sulfuric trong tầng bình lưu. Những hạt này phản lại ánh nắng Mặt Trời và làm nhiệt độ Trái Đất giảm đi.
Trong vòng một năm sau sự kiện núi lửa Pinatubo phun trào, nhiệt độ Trái Đất giảm khoảng 0.4 độ C và rồi quay lại bình thường ít lâu sau đó.
Khói bụi từ vụ phun trào năm 1991 của núi lửa Pinatubo tại Phillippines.
Hiện giờ thì chúng ta cũng có được một công nghệ “điên rồ” như vậy: có thể bơm những phân tử titanium dioxide lên khí quyển bằng những cái vòi lớn, đưa lên cao nhờ một khí cầu helium.
Nhưng kế hoạch này nhanh chóng bị phá sản bởi một lý do nghe buồn cười nhưng lại rất hợp lý: nhỡ đâu kế hoạch này thành công mĩ mãn, thì chẳng hóa ra chúng ta không cần phải cắt giảm lượng khí thải nữa à?
Rất nhiều vấn đề nảy sinh trong những kế hoạch sử dụng khoa học để can thiệp vào vấn đề khí hậu. Vấn đề quan trọng bậc nhất là chúng ta chỉ có một Trái Đất để thử nghiệm thôi, nếu như kế hoạch mà sai, ta sẽ phải làm gì? Lời xin lỗi muộn màng không thể mua cho chúng ta một Trái Đất số 2 để mà thử nghiệm tiếp được.
Phương pháp phải thực hiện luôn, phương pháp phải thực hiện về lâu dài ngay trước mắt chúng ta hiện tại là phải cắt giảm lượng khí thải ra môi trường ngay lập tức.
Lấy mây che mặt trời liệu có phải là giải pháp?
Có thể rằng cái kế hoạch “che lấp Mặt Trời” này sẽ níu kéo lại cho chúng ta ít thời gian nữa để tìm ra thêm các giải pháp. Nhưng nó hoàn toàn không thể là giải pháp lâu dài hay một giải pháp dứt điểm được những vấn nạn khí hậu mà ta phải đối mặt này được. Hãy bảo vệ Trái Đất trước khi mọi chuyện quá muộn.