Tôi phát hiện ra chồng ngoại tình khi con gái tôi lên 3 tuổi. Cuộc hôn nhân tưởng rằng mỹ mãn và hạnh phúc 5 năm tan vỡ vào cái đêm tôi tỉnh dậy và bắt gặp tin nhắn "Em nhớ anh lắm" của một cô gái nào đó trong máy chồng. Cả đêm hôm ấy, tôi đau đớn, ngồi bó gối nhìn chồng ngủ say mà lòng tôi đau như đứt từng khúc ruột.
Tôi định lôi anh dậy hỏi cho rõ ràng, nhưng tôi đủ tỉnh táo để nghĩ đến trường hợp anh sẽ chối bay chối biến, kiểu gì anh cũng sẽ nói nhầm máy nọ kia. Nghĩ vậy, tôi dằn lòng mình xuống, trong đầu âm thầm vạch ra kế hoạch để có đủ chứng cứ.
Chồng tôi là dân văn phòng, hết giờ làm việc anh ít khi về nhà luôn mà thường hay ở lại thể thao, bia bọt. Tôi vốn chẳng thích, nhưng việc đó thành nếp sống của chồng rồi nên đành chịu. Giờ nghĩ lại, tôi mới thấy mình dại, có thể anh đã tranh thủ giờ đó đi vụng trộm cũng nên.
Vì bận rộn nên tôi cũng không có thời gian mà theo sát nên tôi đã quyết định thuê thám tử tư. Dù số tiền bỏ ra không hề ít, nhưng chỉ 2 tuần sau, tôi đã nắm trong tay toàn bộ thông tin nhân tình của chồng, giờ giấc anh tới với cô ta. Quả như dự đoán của tôi, khoảng thời gian từ 5h đến 7h tối, anh nói là đi đánh bóng là lúc anh tới gặp gỡ, đưa đón người tình.
Nhìn nhân tình của chồng, tôi biết con bé cũng là "nạn nhân" |
Nhân tình của chồng tôi rất trẻ, mới học năm 3 đại học, nhìn ảnh thấy xinh xắn, bầu bĩnh.
Có thông tin rồi, tôi tìm cách hẹn gặp cô bé đó sau giờ cô ta tan học. Ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, tôi thấy cô bé khá ngoan ngoãn, lễ phép,..và mới đầu, không hề biết tôi là ai.
Chỉ đến khi tôi đưa ra xấp ảnh, và nói rõ mọi chuyện, con bé mới ngỡ ngàng. Nhưng tôi mới là người sốc hơn cả, con bé không hề biết tôi là vợ, càng không biết chồng tôi có gia đình. Con bé khóc như mưa ngay trước mặt tôi, tự dưng tôi lại thấy tội nghiệp quá. Con bé kể, chồng tôi và con bé yêu nhau nửa năm nay, quen trong một lần anh qua đường, vô tình quệt xe vào người, anh nói anh chưa có gia đình và ngỏ lời yêu...
Tôi nghe mà chết lặng. Thế là rõ rồi, kẻ sở khanh là chồng tôi, cô bé này cũng là người bị hại mà thôi. Tôi thấy tin con bé, trông dáng vẻ tội nghiệp thế, nhất định con bé không nói dối. Chia tay tôi về, con bé xin lỗi tôi mãi không thôi, con bé hứa sẽ cắt đứt hoàn toàn. Tôi tin.
Quay về với chồng, tối hôm ấy, tôi tra hỏi chồng, nói có gì giấu tôi không. Mới đầu chồng chối quanh, nhưng khi tôi vứt ra đống ảnh, tôi thấy anh ta bắt đầu lắp bắp. Cuối cùng, chồng tôi nói, anh không cố tình, nhưng tại cô ta cứ đeo bám anh, quyến rũ anh, nhưng anh thề anh chỉ qua đường cho vui, chứ chẳng có tình cảm gì.
Tôi nghe những lời chồng nói mà xót xa quá, anh không biết tôi đã gặp con bé. Một đứa trẻ ngây thơ như thế mà có thể quyến rũ, đeo đuổi anh hay sao. Thà rằng anh cứ nhận lỗi, tôi sẽ tha thứ cho anh một lần, còn hơn anh hèn mọn, dám làm mà không dám nhận, mang tội lỗi của mình đổ lên đầu người khác. Thà rằng đừng giải thích còn hơn, bởi những câu nói này càng khoét sâu vào nỗi đau và sự thù hận trong tôi, khiến tôi chẳng thể nào nguôi được.
Sau cú sốc đấy, vợ chồng tôi sống ly thân. Chồng cũng đã cắt đứt hoàn toàn với cô bé kia. Anh quay về với tôi, nhưng cứ nghĩ đến những việc anh gây ra là tôi ghê tởm. Tôi không biết mình cứ tiếp tục sống khốn khổ như này đến bao giờ nữa?