Chưa một lần tôi nghi ngờ vợ, vì tôi tin tưởng vào những gì cô ấy dành cho tôi. Nhiều lần tôi còn tự hào rằng, vợ tôi là người phụ nữ quá đẹp, quá chu đáo, lại luôn luôn quan tâm nhà chồng. Tôi cảm thấy may mắn khi mình lấy được một người vợ như cô ấy. Nên lúc nào tôi cũng yêu chiều vợ, vì nghĩ rằng, cuộc đời này lấy tôi, cô ấy đã chịu thiệt thòi nhiều.
Không đẹp trai, không giàu có, cũng chẳng phải người con nhà giàu và tôi lấy được em, một cô gái khá xinh xắn lại yêu kiều. Tôi tin rằng, tôi là người đàn ông may mắn nhất thế gian này khi xung quanh em có quá nhiều những người yêu thương em, quan tâm em, muốn cưới em làm vợ.
Làm vợ chồng với nhau mấy năm, tôi chưa từng thấy em càu nhàu hay trách móc tôi bất cứ một điều gì. Nhiều khi tôi cảm thấy mình không được chu đáo với em, nhưng em chỉ cười và cảm thông với tôi, nói rằng, vợ chồng cùng nhau cố gắng.
Tôi biết, em chịu ấm ức nhiều từ mẹ chồng, người luôn soi mói em những điều nhỏ nhặt, nhưng chưa bao giờ em than vãn hay ca cẩm. Em cảm thấy đó là trách nhiệm của em, trách nhiệm chăm sóc bố mẹ chồng. Em không nói một câu nào khó chịu với tôi và chưa từng cãi lời mẹ dù mẹ gây cho em nhiều khó dễ…
Em sinh cho tôi một cô con gái xinh xắn, kháu khỉnh vô cùng. Ấy vậy mà, một ngày nọ tôi phát hiện bí mật tày đình của vợ, giấu tôi suốt 5 năm qua. Tôi chưa từng biết về quá khứ của em, cũng giống như tôi tự nhủ với lòng mình rằng, tôi sẽ không bao giờ truy hỏi em về những gì đã xảy ra với em.
Tôi muốn chắc chắn rằng, tình yêu của tôi dành cho em là tất cả và để em hiểu, với tôi, mọi thứ chẳng có gì quan trọng ngoài việc lúc này em là một người vợ tuyệt vời.
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Nếu không phải vì tôi nghe được cuộc điện thoại đó của em thì chắc chắn, khi nào con em lớn, lấy chồng, tôi cũng chỉ là một người khách tới dự… (Ảnh minh họa) |
Thế mà, khi biết tin em có con riêng, đã gần chục tuổi, tôi như chết lặng. Con em hơn con gái hiện tại của tôi 4 tuổi và đó là một điều khiến tôi hốt hoảng đến kinh ngạc. Em đi làm, lương được 10 triệu, em chỉ nói được 5 triệu, vì hàng tháng, em phải chu cấp cho con của em.
Em giấu tôi bao nhiêu năm qua, để cháu ở nhà ông bà ngoại. Mỗi lần chúng tôi về, em lại đưa cháu sang nhà bác gửi và không cho em con bén mảng sang chơi nhà bà ngoại nữa. Thảo nào, lần nào về, tôi cũng thấy em nói đi đâu đó và rồi thì lén lút đi gặp con, và không cho tôi đi cùng.
Bây giờ thì tôi đã hiểu ra mọi chuyện. Nếu không phải vì tôi nghe được cuộc điện thoại đó của em thì chắc chắn, khi nào con em lớn, lấy chồng, tôi cũng chỉ là một người khách tới dự…
Tôi đau khổ nhận ra, em có một quá khứ kinh hoàng mà đã che đậy được suốt 5 năm trời. Tại sao em lại giấu tôi. Giá như em nói với tôi một lời, thì biết đâu đó, vì yêu em, tôi sẽ chấp nhận và che đậy cho em. Nhưng sự lừa dối của em khiến tôi cảm thấy tổn thương vô cùng.
Sau tất cả những gì em đã làm cho tôi, cho gia đình tôi, tôi biết, mình khó lòng bỏ được em, hoặc cũng không đành lòng từ bỏ. Nhưng, nếu sống với em và ngậm ngùi thế này thì cả đời này tôi sẽ không được thoải mái.
Tôi phải nói gì với em? Rằng là, ‘anh đã biết tất cả, chúng mình ly hôn đi?’, hay là ‘tại sao em lại giấu giếm anh như vậy, em thật là đồ đàn bà không ra gì, em đã có con với gã nào?’.
Thật sự tôi vô cùng hoang mang, không biết phải làm sao nữa. Tôi đau lắm rồi, khổ lắm rồi. Nhưng bỏ vợ thì không đành. Sau tất cả, tôi nghĩ, mình không thể có được người đàn bà thứ hai, tốt, yêu chiều chồng và chu đáo hơn em. Chỉ là, tôi đang mệt mỏi khi phải dằn vặt giữa quá khứ và hiện tại của vợ. Phải làm sao cho trọn vẹn đôi đường?