Chào độc giả của mục tâm sự, khi viết những dòng tâm sự này tôi đang trong trạng thái rối bời và cực kỳ căng thẳng sau những mâu thuẫn gia đình. Tôi viết câu chuyện của mình lên đây với hy vọng sẽ nhận được sự đóng góp ý kiến của mọi người.
Tôi năm nay 30 tuổi, vừa kết hôn được chưa đầy 1 năm và chưa có con. Tôi là trưởng phòng của một công ty thiết kế xây dựng, còn vợ tôi là kế toán trưởng của một công ty liên doanh.
Đến tối, cô ấy đi dự sinh nhật bạn và khi trở về, tôi thấy ở chiếc váy trắng cô ấy mặc có vài vệt máu đỏ. Nhìn cảnh đó là đàn ông thú thực tôi thấy ghê ghê... Ảnh minh họa. |
Tôi là dân tỉnh lẻ, ở lại thành phố lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học, còn cô ấy là gái Hà Nội gốc, sắc sảo và xinh đẹp như hotgirl. Vậy nên hồi biết tôi yêu cô ấy, bạn bè và người thân đã tỏ ý lo lắng và khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ trước khi quyết định lấy vì sợ tôi không giữ được cô ấy.
Tuy nhiên, tôi luôn tự tin khi ngỏ lời cầu hôn cô ấy bởi tôi đâu có phải hạng kém cỏi gì, tôi một tay lập nghiệp ở thành phố và cũng có đầy đủ sẵn sàng mọi điều kiện cho cuộc sống gia đình: nhà cửa, xe hơi, và thu nhập hàng tháng cũng không đến nỗi nào. Điều quan trọng, tôi cũng thấy cô ấy rất yêu và nể trọng tôi.
Tuy nhiên, khi về sống chung với nhau, tôi mới thấy rằng đúng là cuộc sống không ai học được hết chữ ngờ. Suốt 2 năm yêu nhau, tôi luôn ấn tượng về một phong cách sống thanh lịch từ lời nói cho đến dáng vẻ, cách ăn mặc của cô ấy. Lần nào gặp nhau, cô ấy cũng khiến tôi mê mẩn trong mùi nước hoa dịu nhẹ.
Ấy nhưng khi về chung sống, tôi như ngã ngửa trước sự bừa bộn, cẩu thả đến kinh khủng của cô ấy. Dù nhà chỉ có hai vợ chồng son nhưng nhà cửa lúc nào cũng bề bộn, đồ đạc ngổn ngang khắp nơi giống như nhà có trẻ nhỏ vậy. Hồi mới về chung sống, tôi đã vô cùng bất ngờ khi thấy cô ấy để ngâm bát trong bồn đến 2 ngày mà không rửa. Tôi cũng từng nôn ọe khi nhìn thấy kiến kéo thành từng hàng mà nguyên nhân bắt nguồn từ bát thịt cô ấy để quên trên nóc tủ lạnh. Tuy nhiên, giờ thì tôi đã quá quen với cảnh nhà cửa bừa bộn như vậy.
Nói mọi người có thể không tin chứ hôm nào gia đình có khách, tôi cũng phải bảo cô ấy về dọn dẹp nhà cửa hoặc tự tay về kiểm tra lại nhà cửa xong mới dám đón tiếp khách vì sợ mất mặt với mọi người. Ấy thế mà cũng nhiều lần chúng tôi phải xấu hổ khi khách phát hiện ra cốc có mùi nước mắm, nước uống có xác kiến.
Vì thế mà nhiều lần bố mẹ tôi lên chơi, ông bà cũng phải ra sức vệ sinh toàn bộ nhà cửa. Mẹ tôi cũng nhiều lần tỏ ý không hài lòng nhưng sợ làm ảnh hưởng đến gia đình của con nên bà chỉ nhẹ nhàng góp ý. Tuy nhiên, vợ tôi dường như chỉ vâng dạ cho qua chuyện.
Còn tôi biết vợ tính cẩu thả vậy nên đã góp ý bằng nhiều cách nhưng cô ấy luôn tỏ ra ngang bướng và không xem đó là tật xấu của mình. Cô ấy luôn có câu bẩn không chết được, bừa bộn không chết được mỗi khi tôi ngỏ ý chê nhà cửa bừa bộn.
Tôi không biết mình có thể sống cả đời với một người vợ cẩu thả, bẩn thỉu và ngang bướng như thế này không? Ảnh minh họa. |
Nhưng sợ nhất ở nhà tôi phải kể đến là phòng ngủ. Mỗi ngày trở về nhà bước vào phòng ngủ là tôi thấy bức bối khó chịu với những thứ hổ lốn giăng khắp nơi. Quần áo cô ấy thay ở đâu thì vứt ở đó. Lược thì lăn lóc trên giường, phấn son mỗi nơi một hộp. Ngay đến cả mấy thứ tế nhị như đồ lót cũng được cô ấy thiên nhiên vứt khắp nơi. Rồi thì đồ sạch lẫn với đồ bẩn, khăn mặt để chung với quần áo, kem đánh răng để ngay nắp bồn cầu.
Phòng ngủ mà nếu tôi không quét thì có lẽ bụi cũng giăng đầy bởi cô ấy gần như không bao giờ cầm đến chiếc chổi. Nói nhiều nhưng cô ấy không thay đổi, tôi cứ đành ngậm ngùi làm nếu không muốn ầm ĩ cửa nhà.
Nhưng đến việc mới đây thì tôi không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Chẳng là chiều hôm đó, đi làm về tôi thấy cô ấy vứt băng vệ sinh đã dùng rất bẩn vào bồn rửa mặt, tôi đã lớn tiếng nhắc cô ấy. Cô ấy tỏ ra khó chịu nhưng dẫu vậy mọi chuyện vẫn bình thường.
Đến tối, cô ấy đi dự sinh nhật bạn và khi trở về, tôi thấy ở chiếc váy trắng cô ấy mặc có vài vệt máu đỏ. Nhìn cảnh đó là đàn ông thú thực tôi thấy ghê ghê và tôi có quá lời rằng: “Cô lớn mà không bằng một đứa trẻ”. Nghe tôi nói vậy cô ấy lập tức mắng sa sả vào mặt tôi rằng tôi là loại đàn bà đi soi váy phụ nữ, rằng tôi như một bà mẹ chồng khó tính. Sau đó cô ấy bỏ về nhà ngoại ở đến nay vẫn chưa về.
Mấy hôm nay, tôi gọi điện nhưng cô ấy không nghe máy. Tôi đâu có lỗi gì mà đáng bị cư xử như vậy chứ. Vả lại, tôi không biết mình có thể sống cả đời với một người vợ cẩu thả, bẩn thỉu và ngang bướng như thế này không? Có ai trong hoàn cảnh này hãy cho tôi lời khuyên.
....my@gmail.com