Bước chân xuống sân bay, cơn gió lạnh lùa vào tóc khiến cô giật mình. Lâu lắm rồi cô mới về Hà Nội, mọi thứ ở đây đã thay đổi ít nhiều, cô cũng vậy. Cô đã trưởng thành nhiều hơn, điều quan trọng nhất là giờ đây cô đã làm mẹ và con cô đã được gần 5 tuổi.
Nhớ ngày nào mới gặp cô, anh luôn gọi cô là chú chim non, vì trong cô trong trẻo có giọng nói hay và rất đáng yêu nữa. Anh phải trồng cây si suốt nửa năm liền cô mới đổ, khi đó bên cô có rất nhiều anh chàng giàu có theo đuổi, nhưng cuối cùng cô lại chọn anh.
(Ảnh minh họa)
Mỗi ngày bên anh, cô lại khám phá thêm 1 điều mới mẻ thú vị. Khi đó anh nâng niu cô như 1 đóa hoa, anh đưa cô đến những nơi cô chưa đặt chân tới và ăn những món mà cô chưa từng ăn. Nhìn cô xuýt xoa khen ngon là anh thấy vui sướng vô cùng.
Họ đã có những tháng ngày yêu nhau thật đẹp đẽ, những lúc vùi đầu vào ngực anh cô luôn mân mê những sợi lông mọc 1 cách vô lối rồi hít hà mùi hương quen thuốc.
- Mùi cơ thể anh thơm quá.
- Mùi hương của em cũng rất dễ chịu, anh ngửi mãi chẳng chán, con người gì mà đáng yêu quá vậy.
- Thôi đi nịnh giỏi quá cơ.
Từ ngày anh chuyển về căn hộ chung cư ấy mọi đồ đạc trong nhà dường như đều do cô tự chọn. Từ chiếc cốc đôi in hình 2 đứa cho đến đôi dép đi trong nhà, đâu đâu cũng có hình bóng cô. 2 ban công xưa mới mua còn trống vậy mà giờ có bàn tay cô nó đã nở đầy hoa. Khi ấy anh luôn ôm cô vào lòng mà nói:
- Có vợ đảm thế này số tôi sướng quá.
- Anh chỉ cần đầu tư tiền mua hoa còn lại chăm sóc cứ để em.
- Nhất trí, miễn em thích là được.
Rồi đến năm tình yêu của họ tròn 4 tuổi, anh bắt đầu bận rộn với công việc hơn. Mỗi lần cô đến chơi nấu cơm xong đều phải chờ hàng tiếng đồng hồ anh mới về. Có hôm ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, cô thấy anh về nhà trong tình trạng say khướt:
- Sao anh uống nhiều vậy, biết em đến sao anh lại về muộn thế.
Anh lạnh lùng gạt tay ra:
- Hỏi lắm thế, không thấy tôi đang mệt à.
Câu nói của anh khi say khiến trái tim cô đau nhói, anh giờ đây đã thay đổi thật rồi. Nhưng vì yêu nên cô tự trấn an:
- Khi say ai chẳng vậy.
Rồi những buổi hẹn hò cũng thưa dần, ngày trước lúc nào đến giờ cơm anh cũng gọi cho cô, nhắn tin cho cô mỗi khi rảnh còn giờ cô luôn chủ động nhưng chỉ nhận được những tiếng đổ chuông kéo dài, hoặc là tin nhắn “anh bận”. Cô bặm chặt môi nước mắt lặng lẽ rơi, cô không hiểu từ bao giờ mà anh và cô lại trở nên xa cách như thế.
Nhiều đêm ngồi lặng lẽ nghĩ đến những kỉ niệm của 2 đứa cô lại vừa cười vừa khóc. Nếu trước đây ngày nào anh cũng đến tìm cô, không có cô anh thấy thiếu vắng thì giờ đây anh chỉ gọi cô đến khi anh cần.
Biết vậy mà cô vẫn ngu ngốc chạy đến mà không hề để tâm mình đã buồn ra sao. Thỏa mãn xong anh lăn ra ngủ chứ chẳng tâm sự cùng cô như trước nữa, nằm bên cạnh người đàn ông mình yêu mà cô chỉ biết bặm chặt môi chẳng thốt nổi câu nào. Cảm giác cô đơn đến lạ.
Rồi 1 ngày cô phát hiện ra mình có bầu, cầm que thử trên tay mà cô bật khóc vì hạnh phúc. 4 năm yêu nhau là đủ rồi, đã đến lúc giữa 2 người cần có sự kết nói nhất định. Và biết đâu đứa con này là cầu nối khiến 2 người xích lại gần nhau hơn.
(Ảnh minh họa)
Hôm đó cô trang điểm đẹp mặc chiếc váy màu thanh thiên mà anh mua tặng ngày sinh nhật rồi bắt taxi đến chỗ anh. Cô không gọi cho anh mà lẳng lặng chờ anh về, cô muốn anh ngạc nhiên.
Nhìn bàn ăn có bánh có nến và rượu cô mỉm cười hài lòng, cô nghĩ anh sẽ thích. 10 giờ đêm nghe tiếng anh mở cửa, ngồi trong bóng tối tim cô đập rộn ràng, nhưng rồi đập vào mắt cô là hình ảnh anh ôm hôn 1 cô gái cả 2 đang cố cởi áo nhau ra để làm chuyện đó.
Họ hôn nhau cuồng nhiệt đến mức không biết đến sự tồn tại của cô. Chỉ khi cô bật bóng lên 2 người mới giật mình nhìn về phía phòng khách. Tim cô như có ai đó bóp nghẹt, miệng cô lắp bắp ú ớ thốt chẳng nên lời:
- Em đến đây làm gì hôm nay đi về Thanh Hóa cơ mà.
- Anh… sao anh… có thể làm thế với em. Anh có biết mình đã có con với nhau rồi không? Sao anh có thể…
Giọng cô nghẹn lại còn gã đàn ông mà cô yêu vẫn ôm eo cô gái kia rồi cất tiếng lạnh lùng:
- Ôi chuyện này đâu liên quan đến anh, anh chỉ muốn ngủ với em chứ có muốn làm chồng hay cha của con em đâu. Anh không dùng bao thì em cũng biết đường mà uống thuốc đi chứ, thế kỉ 21 rồi sao em vẫn ngu ngốc vậy.
- Anh là đồ khốn nạn.
- Chị về được chưa chúng tôi còn lên giường với nhau.
- Đồ đĩ..
Cô vung tay định tát cô ta nhưng anh nắm được đẩy cô ra xa khiến cô ngã nhào:
- Về đi tôi chán cô rồi, từ nay đừng đến đây nữa mai tôi sẽ thay khóa.
Nói rồi họ ôm nhau vào phòng bỏ mặc cô nằm khóc trên sàn nhà đầy nhục nhã. Cô không biết mình đã về nhà bằng cách nào chỉ biết rằng cô thực sự đau đớn và sốc nặng.
1 tuần sau cô đi siêu âm bác sĩ nói cái thai đã 11 tuần có tim thai rồi, tai cô ù đi cô bủn rủn không biết phải làm gì. Bỏ hay để nuôi, bỏ thì tội con còn để nuôi thì có tội với bố mẹ và cô sẽ bị người đời cười chê. Sau bao ngày suy tính cuối cùng cô gói đồ đạc và ra đi. Cô làm mẹ đơn thân, 1 mình sinh con và nuôi con nơi xa xứ.
Nhưng tháng ngày vất cay đắng đó có lẽ cả đời này cô không quên nổi. Cảnh 1 mình đi xin sữa cho con rồi cùng con đi xin việc đi thuê trọ. Còn gã người yêu cô từng tôn thờ cũng đã cưới vợ ngay sau khi cô thông báo có bầu được 4 tháng.
Vậy đấy tình yêu đâu phải lúc nào cũng như mình nghĩ, đàn ông cũng vậy. Ngày hôm nay họ nếu yêu bạn nhưng chỉ là thời điểm đó thôi vì biết đâu ngày mai đã khác rồi. Con gái hãy thật tỉnh táo xin đừng quá mù quáng khi yêu vì như thế bạn chỉ tự chuốc niềm đau vào mình mà thôi.