Chị và anh đến với nhau hoàn toàn tự nguyện. Trước khi cưới hai người đã có một khoảng thời gian dài yêu nhau với một tình yêu tuyệt đẹp. Khi anh đi du học chị đã sang tận nơi để thăm người yêu và đợi bằng được ngày anh về để tổ chức lễ cưới.
Rồi một đám cưới đầm ấm mà chị đã mong đợi bấy lâu cũng diễn ra. Hai bên gia đình ai cũng mừng cho đôi trẻ. Duy chỉ có vài người trong công ty chị là xì xào: “Nhìn cái Hương không được xứng đôi với chồng cho lắm. Anh chồng cao to đẹp trai thế kia, sau này lo giữ chồng cũng mệt đấy”. Nhưng khi thấy chị nở nụ cười mãn nguyện suốt đám cưới thì ai cũng cầu chúc cho hai người có cuộc sống hạnh phúc mãi về sau.
Cưới xong chưa đầy hai tháng anh lại phải đi công tác Sài Gòn. Số chị đúng là khổ, yêu đã phải yêu xa giờ cưới cũng chẳng được ở bên chồng. Vậy nhưng chị dường như đã quá quen với điều này, nó chẳng làm chị mảy may bận tâm về việc phải xa chồng. Chị hoàn toàn tin tưởng vào anh.
Sau những lần anh về thăm vợ, chị đã có bầu. Một mình chị tự chăm sóc cho bản thân mình khi bầu bí mà không có chồng bên cạnh, vậy nhưng chưa bao giờ chị ca than vất vả một lời nào. Thế nhưng điều mà chị không ngờ đến đó là trong thời gian xa vợ anh đã có mối quan hệ mờ ám với người đàn bà khác. Chị biết được điều này là do đồng nghiệp nữ của anh ở trong ấy báo cho chị biết: “Cùng là phụ nữ nên chị rất thương em. Em bụng mang dạ chửa một mình ở ngoài ấy khổ cực lắm. Ngăn chặn chuyện này sớm đi thì còn có cơ hội giữ chồng em à”.
Nhưng anh ở xa, chị cũng chỉ biết vậy chứ không làm thế nào được. Chị bóng gió nói với mẹ chồng thì bà bảo: “Làm phận đàn bà nó khổ thế đấy. Thôi ráng chịu, đàn ông có trăng hoa bên ngoài thì cuối cùng cũng chỉ về với vợ con ở nhà thôi. Đời mẹ trải qua rồi nên mẹ hiểu”. Chị đành nín nhịn cho êm chuyện vì sắp tới ngày sinh rồi. Một mình chị vượt cạn, một mình thức đêm để chăm sóc con nhỏ… Đã vậy chị còn luôn bị stress vì giữa chị và mẹ chồng bất đồng quan điểm trong cách nuôi con mà chẳng biết chia sẻ cùng ai. Còn anh thì vẫn vu vu trong ấy cùng nhân tình.
Chồng chị đã làm hẳn ở chi nhánh trong ấy rồi chứ không phải chỉ là đi công tác một thời gian nữa. Có lẽ vì bận bịu với nhân tình mà anh chẳng ngó ngàng gì tới mẹ con chị. Hôm vừa rồi chị đồng nghiệp của anh lại gửi cho chị những tấm ảnh mà chồng với cô bồ công khai tình cảm với nhau ở công ty. Chị đau lắm, cả đêm chị khóc như mưa. Hôm sau chị quyết định gọi anh về để làm rõ mọi chuyện. Khi nhìn thấy những tấm ảnh anh đã không thể chối cãi. Anh xin chị tha thứ, anh hứa sẽ bỏ. Vì vẫn còn thương và yêu anh nên chị bỏ qua để giữ mái ấm gia đình cho con.
Sau lần ấy anh quan tâm tới chị và con hơn. Một tháng anh lại đều đặn ra thăm chị một lần. Một năm sau thì anh trở ra trụ sở chính của công ty ngoài Hà Nội làm. Thỉnh thoảng chị vẫn bắt gặp tin nhắn của cô bồ anh trong Nam nhắn cho anh nhưng thấy nội dung không có gì với lại họ kẻ Nam người Bắc nên chị không lo gì nữa. Rồi chị lại mang bầu đứa thứ hai và sinh một bé trai kháu khỉnh. Chị nghĩ hai đứa con một trai, một gái sẽ là sợi dây vững chắc níu giữ chân anh bên chị.
Vậy nhưng chị đâu có ngờ. Trong thời gian chị ở cữ đứa con thứ hai cô bồ cũ của anh đã ra Hà Nội và họ lại hẹn hò với nhau. Anh đi làm nhưng mãi tận 12 giờ đêm mới về, mọi việc trong nhà giao hết cho chị. Bé lớn chị phải nhờ bà nội đưa đi học và đón về. Tôi đến chị một mình vừa lo tắm rửa cơm nước cho đứa con gái lớn rồi lại trông đứa con trai mới sinh tháng khiến chị mệt mỏi rã rời.
Có hôm bà nội bận việc không thể đón con chị đã gọi cho anh mà gọi mãi không được. 5 rưỡi rồi mà vẫn không liên lạc được với chồng chị đành phải mặc quần áo và địu thằng nhỏ mới năm tháng trước ngực rồi phóng xe đi đón con lớn. Đêm ấy anh về nhà trong tình trạng say khướt, rồi lăn ra ngủ. Chị quá mệt mỏi cũng nằm xuống bên hai con. Vừa thiu thiu ngủ thì chợt chuông điện thoại của anh reo. Chị vừa nghe máy thì đầu dây bên kia tiếng phụ nữ đã vang lên.
“Anh vội về quên cả ví này, về nhà vợ kiểm tra không thấy thì cô ấy ghen chết”. Cổ họng chị nghẹn đắng không nói được lời nào. Chị quyết định ly hôn. Hôm sau khi anh thức dậy chị hỏi anh có thương con thương vợ không. Anh nói anh rất thương con nhưng anh không thể nào bỏ cô ta được. Mẹ chồng chị thì vẫn khuyên nhủ: “Cố gắng chịu đựng con à, phải thương lấy hai đứa con chứ. Bố mẹ chia tay chúng sẽ thiệt thòi lắm”.
Nhưng chị đã tha thứ cho anh rất nhiều lần rồi mà anh có thay đổi đâu. Chính anh đã chọn người tình của mình chứ không phải chọn gia đình. Các con của chị có bố nhưng đã được bố chăm sóc ngày nào đâu? Năm năm chị làm vợ anh, ngọt bùi thì ít mà đắng cay thì nhiều. Chị không thể chịu đựng thêm được nữa, chị phải quyết định giải thoát cho chính bản thân mình. Chị sẽ mang theo hai đứa con đi theo vì anh đâu có thời gian mà chăm sóc chúng. Chắc chắn sau này lớn lên chúng sẽ hiểu và thông cảm cho chị.